Một trận cuồng phong thổi qua, cuốn lên vô số lá rụng khô vàng, bay lượn quanh thân hình kiêu hãnh của Mạc Tà. Bộ lông Mạc Tà phất phơ trong gió, tỏa ánh bạc lấp lánh, càng thêm kiều diễm động lòng người. Thân thể thon dài, tứ chi khỏe mạnh, lông bạc cao quý, ánh mắt lạnh băng. Sau khi Mạc Tà giải trừ trạng thái Sở Liên, nó không chỉ thêm phần cao quý, kiều diễm mà còn toát lên vẻ mạnh mẽ, uy dũng; đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên hàn quang sắc lạnh, tràn đầy sát ý. Giờ phút này, Nguyệt Quang Hồ chín giai phóng thích khí tức khiến Lão Lang hung tàn cũng phải kinh hãi, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Tà như đối mặt đại địch.
Sở Mộ khẽ nói: "Tận tình phát huy dã tính của ngươi đi."
Mạc Tà kiêu hãnh ngẩng đầu lên trời gào thét, âm thanh thê lương vang vọng khắp khu rừng tĩnh mịch.
"Ngao ô ~!" Lão Lang cũng lập tức tru lên đáp trả.
Lão Lang như đối mặt đại địch, trên trán Chu Sinh Mạc cũng lấm tấm mồ hôi lạnh. Sở Mộ này quả nhiên ẩn giấu quá sâu. Nếu không phải vì hôm nay chiến đấu liên tục khiến hắn cảm thấy Nguyệt Quang Hồ của Sở Mộ có điều bất thường, Chu Sinh Mạc tuyệt đối không thể nhận ra con hồ ly vẫn luôn duy trì trạng thái Sở Liên. Nếu mấy ngày sau gặp Sở Mộ trong trận tỷ thí, sơ hở này tuyệt đối sẽ là trí mạng đối với hắn.
"Hôm nay, không phải ngươi chết thì ta vong!" Chu Sinh Mạc cắn chặt răng, thầm nhủ nhất định phải diệt trừ Sở Mộ, nhất là khi kẻ này đã đạt đến cấp bậc Hồn Sĩ. Nếu đợi đến khi Yểm Ma có thể tham gia chiến đấu, Chu Sinh Mạc chắc chắn sẽ không bao giờ thắng nổi Sở Mộ.
Sau khi Mạc Tà giải trừ trạng thái Sở Liên, móng vuốt ở giai đoạn toàn thịnh, uy lực hồ trảo chắc chắn không hề thua kém Lão Lang. Hai móng nhọn giao phong vài chiêu, thế trận xem như ngang ngửa. Thế nhưng về phương diện lực lượng, Lão Lang vẫn chiếm ưu thế nhất định. Sở Mộ không để Mạc Tà đối kháng trực diện với Lão Lang, mà vẫn dựa vào ưu thế tốc độ để thay đổi phương vị công kích. Sau khi giải trừ trạng thái Sở Liên, tốc độ Mạc Tà lại càng nhanh nhẹn hơn, Lão Lang tám giai hoàn toàn không thể chạm vào cái bóng của nó.
"Ám Tập."
"Xẹt!"
Lớp da lông của Lão Lang, dù có lực phòng ngự hậu kỳ, cũng căn bản không thể ngăn cản nổi móng vuốt toàn thịnh của Mạc Tà. Hơn nữa, với Ám Tập gia tốc, cho dù không sử dụng Tê Liệt Trảo, một kích kia vẫn khiến Lão Lang bị thương nặng. Trên thân Lão Lang đã xuất hiện bốn vết máu dài, nó há miệng thở hổn hển mệt mỏi, đôi mắt tràn đầy tức giận nhưng không biết phải làm gì. Hàm răng nanh sắc bén vẫn luôn lộ ra, chỉ chực cắn đứt cổ Mạc Tà cho xong chuyện. Chẳng qua, Lão Lang vẫn không tìm được cơ hội tốt để xử lý Mạc Tà.
"Mạc Tà, Mị Hoặc."
Thấy Mạc Tà thành công kéo giãn khoảng cách chiến đấu với Lão Lang, Sở Mộ lập tức phát ra chỉ lệnh. Mạc Tà chín giai thi triển năng lực Mị Hoặc có chút hiệu quả, cho dù không thể khiến đối thủ hoàn toàn mê man như Sở Mộ, nhưng cũng đủ làm Lão Lang thất thần trong chốc lát. Đồng tử Mạc Tà bắt đầu thay đổi màu sắc, quang mang trắng bạc chớp lóe, bắn thẳng về phía ánh mắt Lão Lang. Lão Lang lập tức dùng chân trước che mắt, hiển nhiên Chu Sinh Mạc đã đoán được ý đồ của Sở Mộ.
"Hừ, đừng tưởng rằng chỉ có Hồn Sủng của ngươi mới sở hữu năng lực đặc thù, chiêu này đối với Hồn Sủng của ta không có bất kỳ tác dụng nào!" Chu Sinh Mạc nhếch miệng cười lạnh, ánh mắt tập trung vào Lão Lang, không hề để lộ bất kỳ sai sót nào. "Ta sẽ cho ngươi thấy Lão Lang tàn bạo đến mức nào!"
"Lão Lang, Thị Huyết."
Chu Sinh Mạc vừa dứt lời, trong giây lát đó Lão Lang ngẩng đầu lên gào thét một tràng kinh thiên động địa. Toàn thân nó đỏ rực như nhuộm máu, một mùi tanh nồng chậm rãi tràn ngập khu rừng. Trong khi Lão Lang gầm thét, mùi máu tanh y như bị người ta khống chế, bắt đầu ngưng tụ quanh thân thể Lão Lang. Sở Mộ nhíu mày nghĩ ngợi, Thị Huyết có thể nói là kỹ năng khó đối phó nhất của Lão Lang. Trong khoảng thời gian ngắn bị mùi máu kích thích, Lão Lang sẽ trở nên hung tàn dị thường, lâm vào trạng thái không chết không thôi. Hơn nữa, dưới tình huống Thị Huyết, Mạc Tà thi triển Mị Hoặc và Sở Liên sẽ mất đi tác dụng đối với Lão Lang.
"Ám Đoạt."
Sau khi Lão Lang thi triển kỹ năng Thị Huyết, tốc độ tăng trưởng không ít, thoáng cái biến thành một dãy hư ảnh xẹt qua, nhanh chóng lao tới vị trí Mạc Tà, móng vuốt mạnh mẽ từ trên phách xuống đầu Mạc Tà. Mạc Tà lập tức thi triển Nguyệt Ảnh né tránh một kích thô bạo này, nhưng Lão Lang bỗng nhiên gia tăng lực chiến đấu cực kỳ kinh khủng. Sau khi Ám Đoạt chấm dứt, ngay sau đó liền thi triển ra Cuồng Lang Ác Tập quét qua liên tục sáu trảo.
"Xẹt xẹt xẹt… ~!"
Trong sáu đạo trảo nhận, ít nhất cũng đánh trúng Mạc Tà hai lần. Trên lưng Mạc Tà lập tức hiện ra hai vết thương sâu hoắm, bộ lông màu bạc thấm đẫm máu tươi đỏ bừng.
"Truy kích, Tê Liệt Trảo." Trên mặt Chu Sinh Mạc hiện ra nụ cười tàn nhẫn, hoàn toàn không có ý định cho Mạc Tà bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
"Vụt ~!"
Mạc Tà mặc dù bị thương nhưng tốc độ vẫn không hề giảm xuống, nhanh chóng lùi về phía sau, nhảy lên trên một cành cây, sau đó mượn lực nhảy ra xa kéo giãn khoảng cách với Lão Lang.
"Trốn đi, trốn đi, dù trốn thế nào cũng phải chết thôi." Chu Sinh Mạc cười ha hả, bỗng nhiên ra lệnh cho Lão Lang đánh tới Sở Mộ.
Nhìn thấy Lão Lang chạy về phía Sở Mộ, tròng mắt Mạc Tà lập tức lạnh như băng, bốn chân tụ lực vội vã phóng tới Lão Lang.
"Muốn chết." Chu Sinh Mạc cười lạnh, tựa hồ đã sớm đoán được Nguyệt Quang Hồ của Sở Mộ lao tới vào lúc này, lập tức bảo Lão Lang xoay người đánh ngược một trảo.
Mạc Tà không kịp né tránh, trên người lại có thêm một vết thương thật dài, trong quá trình di động thân thể bị mất thăng bằng, lảo đảo rơi xuống bên cạnh Sở Mộ.
Nhìn thấy Mạc Tà trọng thương, trong lòng Sở Mộ cũng run lên từng đợt. Thấy Lão Lang lại đánh tới, đành phải rút chủy thủ ném ra phía trước. Sau khi Lão Lang thi triển kỹ năng Thị Huyết trở nên cực kỳ kinh khủng, đối mặt chủy thủ Sở Mộ hoàn toàn không tránh không trốn, để chủy thủ tùy ý đâm thủng xương vai của mình, rồi đột nhiên nhảy lên tụ lực hạ xuống đầu Sở Mộ.
"Rẹt!”
Sở Mộ nhấc hai cánh tay lên cao ngăn cản, nhưng hai tay không thể nào chịu nổi lực đạo quá mạnh mẽ này, lập tức bị cào rách máu chảy đầm đìa, cả người bị Lão Lang đụng ngã xuống đất.
"Vù vù ~!"
"Chết đi!" Chu Sinh Mạc hét lớn một tiếng.
Mặc dù bị bại lộ thân mình dưới hàm răng Lão Lang, nhưng Sở Mộ vẫn cực kỳ tĩnh táo. Thân thể vội vã co lại không cho Lão Lang cắt đứt cổ họng mình, ánh mắt khẽ liếc sang Mạc Tà ở bên cạnh.
Gió đêm rét lạnh thổi qua cành lá phát ra thanh âm ‘vù vù’, tầng mây trên cao bị tản đi không ít. Lúc này chợt có mấy tia sáng từ ánh trăng chiếu xuống rừng cây, làm cho khu rừng tràn ngập máu tanh càng thêm thê lương, tiêu điều xơ xác.
"Mạc Tà, ánh trăng ~!"
"Ô ~~~!" Mạc Tà ngẩng đầu lên, giãn rộng thân thể để cho ánh trăng chiếu khắp người, ánh sáng bàng bạc giống như phủ thêm cho nó một bộ chiến giáp hoa mỹ. Những vết thương trên người bắt đầu xuất hiện dấu hiệu khép lại.
Đề xuất Voz: [Review] Một vài câu chuyện khi làm CSCĐ