"Vụt vụt vụt!" Ba trảo kích vì Sở Mộ cúi người né tránh mà trượt qua khoảng không. "Xẹt!" Trảo kích thứ tư trực tiếp xé rách lưng Sở Mộ, để lại vết trảo sâu hoắm, nhất thời máu tươi tuôn xối xả, ướt đẫm cả thân hắn.
Sở Mộ hít sâu một hơi, cơn đau buốt thấu óc, tựa hồ có khối thép nung đỏ đang nung chảy sống lưng. Móng vuốt xé toạc thân thể Sở Mộ, da thịt nứt toác, máu tươi từ lưng hắn chảy ròng ròng. Sở Mộ nghiến chặt răng, ngay sau khi Lão Lang vừa kết thúc công kích, hắn đột ngột dậm mạnh chân, bật người vọt lên, lập tức thoát ly khỏi Lão Lang. Máu tươi sau lưng theo động tác cực mạnh tuôn trào xối xả.
Giờ phút này, mặt mũi Sở Mộ trắng bệch không còn chút huyết sắc, thậm chí làn da run rẩy co quắp đến đáng sợ, nhưng hắn vẫn kiên cường chống chịu. Vẻ mặt này đối với một thiếu niên mười lăm tuổi ẩn chứa nhiều ý nghĩa hơn, không chỉ là dũng cảm và kiên nghị, mà còn có bản năng sinh tồn cùng khát vọng cầu sinh mãnh liệt từ chốn tuyệt cảnh.
"Bốp... bốp... bốp!" Mấy tiếng vỗ tay lạnh lùng vang lên trong doanh trại, điều này báo hiệu cơn ác mộng đáng sợ cuối cùng đã kết thúc. Mùi máu tươi bị gió biển thổi tạt qua doanh trại bắt đầu lan tỏa khắp không gian, nước mưa đồng thời rơi xuống những gương mặt non nớt may mắn còn sống sót, rơi xuống những thi thể mềm nhũn lạnh băng, gột rửa vết máu tanh bám trên thân chúng.
Mặt đất lầy lội trong doanh trại trở nên trơn trượt, nước mưa và máu trộn lẫn vào nhau, hiện lên một màu nâu đen, bốc mùi tanh nồng lợm giọng. Đám Lão Lang tàn nhẫn đã bị các Hồn Sủng Sư thu hồi. Sau đợt tàn sát này, chỉ còn lại vỏn vẹn năm mươi người. Kẻ đã chết thì thôi, còn một số bị thương hoặc tàn phế, e rằng chẳng bao lâu nữa, Yểm Ma trong thân thể sẽ cắn nuốt linh hồn bọn họ, thi thể sẽ bị ném xuống biển rộng, làm mồi cho cá mập.
"Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi có thể tự do hành động trên đảo. Nơi này có không ít Hồn Sủng phù hợp với các ngươi, tự mình lựa chọn, ký kết Hồn Ước, rồi tìm kiếm phương pháp huấn luyện chúng."
"Ba tháng sau, các ngươi sẽ tiến hành một trận quyết đấu, mười người đứng đầu sẽ được tiếp tục huấn luyện tại Yểm Ma. Còn những kẻ khác, hừ hừ, đều sẽ bị ném xuống biển nuôi cá mập." Nam tử trung niên chỉ thẳng vào mặt đám thiếu niên, lớn tiếng nói.
Sau khi nói xong, gã nam tử trung niên nhếch mép nở nụ cười lạnh lẽo, tiếp tục: "Dĩ nhiên, các ngươi tốt nhất nên chú ý đến con ma quỷ trong thân thể kia. Nếu không nhanh chóng gia tăng Hồn Lực, các ngươi sẽ có ngày trở thành thức ăn đáng thương của nó."
Nghe nhắc đến con ma quỷ trong thân thể, sắc mặt đám thiếu niên lập tức tái nhợt. Vẻ mặt ai nấy đều ảm đạm, lộ rõ sự bất đắc dĩ và tuyệt vọng như bị tử thần truy đuổi.
"Cút về hang ổ của các ngươi đi, sau đó tự mình tận hưởng cảm giác may mắn khi còn sống sót. Chỉ tiếc là ngày mai các ngươi sẽ phải đối mặt với một vòng khiêu chiến sinh tử mới. Mặt khác, ta cho các ngươi một lời khuyên, không nên tiến vào khu vực nội đảo, nơi đó chính là khu vực tử vong chân chính. Với thực lực hiện giờ của các ngươi, tiến vào đó chỉ đơn thuần là nạp mạng mà thôi."
Giọng nói không một chút thương hại, ngược lại toàn là châm biếm và đả kích. Mười ba chấp sự chậm rãi rời đi, để lại năm mươi cỗ thi thể máu chảy đầm đìa khắp doanh trại.
Nước mưa vẫn lặng lẽ gột rửa vết máu tanh trên những thi thể nhỏ gầy kia. Những thiếu niên sống sót đành phải bước qua những thi thể ấy để rời khỏi doanh trại, sau đó ai nấy buồn bã, mệt mỏi trở về căn nhà tạm trú của mình.
Doanh trại tổng cộng có hai mươi lăm căn nhà gỗ được xây dựng khá kiên cố, phân bố chỉnh tề ven biển, hoàn cảnh xung quanh cũng không tệ. Dĩ nhiên, hoàn cảnh tốt không phải vì những kẻ máu lạnh có tâm tư lương thiện gì, mà bọn họ chỉ hy vọng đám thiếu niên có điều kiện nghỉ ngơi tốt để nhanh chóng hồi phục sức khỏe. Quá trình huấn luyện trên Thanh Yểm Ma Đảo rất lâu dài. Những thiếu niên bị bắt về đây chỉ có hai con đường: một là tử vong, hai là sống sót cho đến khi đủ điều kiện rời đi. Sau đó sẽ có những thiếu niên khác bị đưa tới, tái diễn quãng thời gian đầy máu và nước mắt.
Lưng Sở Mộ đã nứt toác. Trên đường trở về căn nhà gỗ của mình, hắn cũng cố hết sức, há miệng thở dốc từng ngụm. Sở Mộ vừa mở cửa đã cảm giác có người hắt nước lạnh lên lưng, khiến vết thương tê rát một trận. Sở Mộ tức giận quay đầu lại liền thấy Chu Sinh Mạc hiện ra bộ dạng tươi cười khiến người người chán ghét.
"Ngươi thật là may mắn nha! Như vậy mà không chết." Chu Sinh Mạc lên tiếng châm biếm.
Sở Mộ cười lạnh một tiếng, chẳng muốn đôi co với kẻ này làm gì. Bởi vì trong mắt Sở Mộ, Chu Sinh Mạc sớm muộn gì cũng là kẻ chết. Cho dù không bị đám Hồn Thú của các chấp sự giết, Sở Mộ sẽ đích thân đoạt mạng tên khốn kiếp này.
"Thật ra lúc ở trong doanh trại là ta có ý giúp đỡ ngươi. Có lẽ qua một đoạn thời gian ngắn nữa, khi mà Yểm Ma thôn phệ linh hồn của ngươi, ngươi sẽ hối hận tại sao bản thân mình ban đầu không dứt khoát chết dưới trảo của Lão Lang, vì như thế sẽ không đến nỗi phải chịu đựng thống khổ linh hồn bị cắn nuốt, ha ha ha!" Chu Sinh Mạc cười phá lên, sau khi nói xong liền nghênh ngang rời đi.
Sở Mộ nhìn bóng lưng tên đó từ từ đi xa, vẫn âm thầm cười lạnh như cũ, lòng dạ sâu không lường nổi, thật sự có chút không thích hợp với lứa tuổi của hắn. Sở Mộ có tâm tư cứng rắn như thế là do gia tộc giáo dục từ nhỏ, đồng thời cũng vì bị cuộc sống như địa ngục trần gian ở đây bức bách. Bất kỳ một thiếu niên nào bị đưa đến đây, nội tâm đều lờ mờ biến đổi, lãnh khốc vô tình là không thể tránh khỏi, tất cả chỉ vì sinh tồn mà thôi.
Sở Mộ mở cửa đi vào trong nhà. Vốn là trong nhà gỗ còn có ba người khác, nhưng bây giờ hiển nhiên là bọn họ đã không thể quay trở về nữa rồi. Dù sao ba người này cũng quá gầy yếu so với các bạn cùng lứa tuổi. Sở Mộ không tiếp xúc với bọn họ nhiều lắm, chỉ nhớ rõ trong đó có một nữ tử thân thể nhỏ bé nhu nhược. Khả năng sống sót dưới vuốt sói cực kỳ thấp, cho nên căn nhà gỗ này xem như thuộc về một mình Sở Mộ.
Phần lưng Sở Mộ còn đang chảy máu, hắn trước tiên thay đổi bộ quần áo ướt sũng, dùng nước rửa trôi những thứ dơ bẩn dính trên người, thuận tiện làm sạch vết thương. Sau đó lấy thuốc trị thương từ trong ngăn kéo do mấy chấp sự cho lúc trước. Rất khó tự mình xức thuốc trị thương ở vết thương trên lưng, ngay cả tìm vị trí chính xác cũng tương đối khó khăn. Sở Mộ nằm lì trên giường cũng có cảm giác đau nhức khó tả, giằng co một tiếng đã mấy lần chạm vào vết thương nhưng vẫn chưa thành công bôi thuốc toàn bộ chỗ da thịt nứt rách.
"Ta tới giúp ngươi!""A ~~~?"
Hai thanh âm đột nhiên xuất hiện cùng lúc, thanh âm trước tương đối nhã nhặn dễ nghe. Nhưng bởi vì Sở Mộ ý thức được trong phòng này còn có người khác nên sinh lòng cảnh giác, vội vã nhảy dựng lên rồi tự mình gào rú thảm thiết. Bởi vì động tác quá mức kịch liệt làm cho vết thương trên lưng nhức nhối đau đớn khôn cùng.
"Là ngươi hả? Ngươi không có chết sao?" Sau khi Sở Mộ thấy nữ tử ướt nhẹp đang đứng trước mặt liền cười khổ nói.
"May mắn sống sót, ta giúp ngươi bôi thuốc." Nữ tử nhẹ giọng nói.
Nữ tử này tên là Đinh Vũ, cũng là một thành viên trong căn nhà gỗ. Vốn Sở Mộ cho rằng nàng đã chết nhưng không ngờ nữ tử này chỉ bị chút ít thương thế ngoài da. Xem ra nàng cũng là một nữ tử thông minh, tâm tư kín đáo mới có thể sống sót qua đợt khảo nghiệm tàn khốc kia.
Sở Mộ gật đầu, nằm úp sấp trên giường để cho Đinh Vũ giúp bôi thuốc chữa thương. Thời điểm nàng trợ giúp thoa thuốc, Sở Mộ vẫn duy trì một chút cảnh giác. Dù sao ba tháng sau chỉ có mười người được quyền sống sót, nếu nữ tử nhìn như nhu nhược này nảy sinh lòng dạ độc ác, rất có thể vì giảm bớt lực cản tranh thủ lúc thoa thuốc ra tay giết mình.
Đinh Vũ cẩn thận bôi bôi trét trét, toàn bộ quá trình không có làm cái gì mờ ám nên Sở Mộ dần dần giảm bớt cảnh giác, cảm giác đau đớn trên lưng cũng hạ xuống rất nhanh.
"Hôm nay ta giúp ngươi, sau này nếu ta gặp khó khăn thì ngươi cũng phải giúp ta, được không?" Đinh Vũ giúp Sở Mộ băng bó kỹ lưỡng xong liền nói một câu. Xem ra tính cách nữ tử này rất thực tế, trước tiên biểu lộ lập trường của mình không có địch ý với Sở Mộ, lúc nãy giúp đỡ chỉ đơn giản là muốn giữ vững quan hệ đồng minh mà thôi.
Sở Mộ gật đầu, nhàn nhạt nói: "Sẽ tận lực!"
"Thanh Yểm Ma của ta trưởng thành rất nhanh, mười ngày sau sẽ trưởng thành đến tầng thứ ba. Ta lo lắng Hồn Lực của mình không đủ cung cấp nuôi dưỡng rồi sẽ bị nó cắn nuốt linh hồn." Đinh Vũ ngồi lên trên giường của mình, hai tay ôm đầu gối lạnh run.
"Cố gắng lên, nếu không muốn chết." Nhìn thấy Đinh Vũ ngồi đó sợ hãi và u oán, Sở Mộ chỉ có thể an ủi đơn giản một câu.
Đề xuất Tiên Hiệp: Toàn Chức Pháp Sư (Dịch)