Logo
Trang chủ
Chương 34: Trận chiến cuối cùng

Chương 34: Trận chiến cuối cùng

Đọc to

Mạc Tà trọng thương đêm đó là do liên tục chiến đấu. Sở Mộ dùng cách này để giành chiến thắng, cốt là để tranh thủ thời gian cho Mạc Tà nghỉ ngơi. Dũ Thảo đã dùng hết, đến trận quyết chiến sinh tử ngày hôm sau, e rằng Mạc Tà chỉ có thể khôi phục khoảng năm thành thực lực. Giờ đây, Sở Mộ đành phó mặc cho số phận. Nếu đối thủ là Cát Thanh, Đinh Vũ hay Phong Cổ, phiền toái sẽ rất lớn. Ngược lại, nếu gặp phải một đối thủ tầm thường, hắn có thể an toàn vượt qua nguy cơ này.

"Nếu có thể học được Hồn kỹ giúp Hồn sủng nhanh chóng khôi phục lực chiến đấu, sẽ không chật vật đến thế." Sở Mộ khẽ thở dài. Hồn kỹ được chia thành nhiều chủng loại, trong đó có cả Hồn kỹ phụ trợ giúp Hồn sủng nhanh chóng hồi phục lực chiến đấu. Chỉ có điều, loại Hồn kỹ thượng đẳng này hầu như đều nằm trong tay các thế lực lớn, cực kỳ khó khăn để chiếm đoạt.

Trận thi đấu cuối cùng diễn ra vào giữa trưa ngày hôm sau. Buổi trưa nhanh chóng đến, hai mươi mốt người còn lại bồi hồi tiến vào doanh trại. Trên mặt họ ngưng kết một tầng hàn khí lạnh lẽo, trong mắt lộ rõ vẻ tàn nhẫn và sát ý, chỉ cầu được sinh tồn.

Phương thức tranh tài hoàn toàn do các Chấp sự quyết định. Các Chấp sự sẽ không an bài những người có thực lực mạnh ở chung một chỗ. Điều này cũng có nghĩa là mười người bị đào thải vốn đã được định sẵn, trong chiến đấu sẽ không có quá nhiều vận may. Chính vì vậy, những người còn sống sẽ không bị tiêu hao quá nhiều chiến lực. Sau khi giết chết đối thủ, họ cũng không cần phải lập tức rời đi, mà đứng gần sân thi đấu chờ đợi đợt tỷ thí kết thúc. Sau đó, họ sẽ nghe các Chấp sự an bài sự tình tiếp theo.

"Trận cuối cùng bắt đầu, Sở Mộ và Cách Sâm." Dù các Chấp sự không nói, Sở Mộ cũng biết đối thủ của mình là Cách Sâm, bởi lẽ những người chưa chiến đấu chỉ còn lại hai người bọn họ. Sở Mộ nhớ lại, lúc ban đầu hắn đi vào nội đảo, từng gặp một con Mạn Địch Quái. Khi ấy, Cách Sâm vội vã bắt sống nó như nhặt được bảo bối, còn Sở Mộ thì căn bản khinh thường, không hề lưu tâm.

"Chỉ có thể trách ngươi vận may không tốt, hừ hừ, ngày hôm qua ngươi đầu cơ trục lợi cũng chẳng có tác dụng gì với ta đâu." Cách Sâm đứng cách Sở Mộ không xa, dù sắp sửa chiến đấu nhưng vẫn giữ nụ cười tự tin. Con Mạn Địch Quái mà Cách Sâm bắt sống có thực lực không hề yếu. So với các Hồn Sủng Sư ở đây, nó có thể coi là tiếp cận hạng mười. Trước kia, Cách Sâm rất lo lắng mình sẽ gặp phải những đối thủ quá mạnh, bởi lẽ hắn cũng rõ ràng thực lực của bản thân. Vận may tốt thì sống, vận may không tốt thì chết. Trong nhận thức của hắn, đối thủ như Sở Mộ đã là may mắn lắm rồi. Ông trời đã chiếu cố cho tính mạng hắn thêm chút ít thời gian, sẽ không bị giết chết vào lúc này.

"Lại thêm một bi kịch." Đinh Vũ chú ý đến vẻ đắc ý của Cách Sâm, nhàn nhạt nói một câu, cảm thấy bi ai thay cho gã.

"Hôm nay hẳn là không thể chiến thắng theo cách như hôm qua nữa, phải không? Thế nhưng, hình như ngươi cảm thấy hắn nhất định sẽ thắng?" Hân Tuyết đã xác định sống sót, lúc này mới tĩnh tâm thấp giọng hỏi Đinh Vũ.

Đinh Vũ nhìn Sở Mộ tĩnh táo đứng trên sân thi đấu, khuôn mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nói: "Hắn sẽ không thua. Nơi này, không ai đủ sức đánh bại hắn."

Hân Tuyết cảm thấy những lời Đinh Vũ nói thật khó hiểu, cố ý liếc nhìn Phong Cổ - người có thực lực mạnh nhất, rồi thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Đinh Vũ thích cái tên Sở Mộ kia sao? Nếu không, tại sao lại nói ra những lời như vậy? Dù sao, mạnh nhất phải là Phong Cổ và Cát Thanh mới đúng. Gã Sở Mộ kia ngày hôm qua tuy có hành động kinh người, nhưng thật ra không có bao nhiêu người chú ý đến hắn."

Sở Mộ lẳng lặng chờ đợi các Chấp sự hạ lệnh. Ngay khi các Chấp sự dứt lời, Sở Mộ liền triệu hồi ra Mạc Tà. Trên người Mạc Tà còn có vết sẹo khá dài, lực chiến đấu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng ý chí chiến đấu của nó vẫn luôn bốc cháy hừng hực, cặp mắt màu bạc lộ vẻ cao ngạo, hiếu chiến đến cùng cực.

"Kỳ quái, hình như Nguyệt Quang Hồ không ở trạng thái toàn thịnh nha?" Đinh Vũ ở ngoài sân nhìn thấy Sở Mộ triệu hồi ra Mạc Tà, lập tức cảm giác được con Nguyệt Quang Hồ này tỏa ra khí thế không giống ngày thường.

"Nói gì vậy?" Hân Tuyết nghe không rõ nên hỏi lại.

"Hình như Nguyệt Quang Hồ của hắn không khôi phục đầy đủ lực chiến đấu, hẳn là đang ở trạng thái suy yếu." Đinh Vũ thấp giọng nói.

"Trạng thái suy yếu? Vậy hắn nhất định phải thua rồi." Hân Tuyết nói như đinh đóng cột.

"Thế thì chưa chắc." Đinh Vũ lắc đầu lẩm bẩm.

Phong Cổ vốn đứng ở vị trí cách Đinh Vũ và Hân Tuyết không xa, tình cờ nghe thấy hai nữ Hồn Sủng Sư này nói chuyện với nhau liền tăng thêm vài phần hứng thú đối với Sở Mộ. Ánh mắt hắn tập trung vào Sở Mộ, muốn biết cái tên này tồn tại dũng khí và can đảm như thế là dựa vào thực lực hay là vận may, hắn sẽ đấu với Cách Sâm như thế nào đây?

"Giết bọn chúng." Chiến đấu vừa bắt đầu, Cách Sâm trực tiếp ra lệnh cho Mạn Địch Quái phát động công kích Mạc Tà. Sở Mộ bình tĩnh lui về phía sau, chỉ huy Mạc Tà dựa vào ưu thế tốc độ tạm thời giữ vững khoảng cách với Mạn Địch Quái. Lúc trước, Sở Mộ đối diện Mạn Địch Quái đã có đánh giá bước đầu rồi, nó thuộc chủng tộc thiên về lực lượng và phòng ngự, nhưng tốc độ quá chậm. Nếu gặp phải Hồn sủng tốc độ nhanh rất dễ bị khắc chế. Hiện tại, Mạc Tà khôi phục chiến lực không tới năm thành, nhưng nó với thực lực Cửu giai đối phó Thất giai Mạn Địch Quái hẳn là không có bao nhiêu vấn đề.

"Ngu ngốc, nó ở phía sau ngươi kìa, xoay người nhanh lên." Một phen chiến đấu qua đi, Cách Sâm đã phát hiện tốc độ Mạn Địch Quái hoàn toàn không có một chút ưu thế. Chiến đấu hồi lâu nhưng không hề chạm vào Nguyệt Quang Hồ của Sở Mộ lần nào. Sở Mộ vận dụng chiến thuật rất tốt, vừa bắt đầu căn bản không cho Mạc Tà công kích, chỉ ra lệnh Mạc Tà không ngừng né tránh kéo giãn khoảng cách, khiến cho Mạn Địch Quái tiêu hao thể lực, buông thả kỹ năng triệt để thất bại.

"Hắn rất am hiểu tìm ra nhược điểm của đối phương." Phong Cổ chậm rãi nói. Nhìn đến đây, Phong Cổ đã có thể đoán ra kết quả của cuộc chiến đấu này rồi. Trên thực tế, rất nhiều người cũng đã nhìn ra tình hình có chỗ khác thường, toàn bộ trận chiến từ nãy đến giờ, Cách Sâm và Mạn Địch Quái đều bị Nguyệt Quang Hồ nắm mũi dẫn đi. Theo thời gian trôi qua, Mạn Địch Quái đã mệt mỏi lê thân không nổi rồi, cơ hồ tất cả kỹ năng không thể đánh trúng Nguyệt Quang Hồ tốc độ cực nhanh. Trong mắt mọi người, con Nguyệt Quang Hồ màu trắng bạc này quả thực nhanh nhẹn như gió, tận tình biểu diễn một màn nghệ thuật vô cùng đẹp mắt.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hồi ký Những ngày rong chơi
Quay lại truyện Sủng Mị
BÌNH LUẬN