Logo
Trang chủ

Chương 88: Truy đuổi Dương gia

Đọc to

Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ bộc phát yêu khí, đập thẳng vào mặt hai tên tù nhân, khiến con ngươi bọn chúng lồi ra vì kinh ngạc. Rõ ràng vừa rồi còn là một con hồ ly sủng vật, tại sao đột nhiên hóa thân thành Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ cường hãn đến vậy?

Thực lực đồng dạng là Tam Đoạn, Xích Điểu thậm chí còn cao hơn Mạc Tà một giai, nhưng sự chênh lệch thực lực giữa hai bên đã quá rõ ràng. Sau khi đánh bay Xích Điểu, ánh mắt Mạc Tà ngạo nghễ nhìn xuống, tròng mắt bắt đầu phát ra tà diễm.

“Phần Hỏa!”

Một đoàn hỏa diễm lập tức đốt cháy Xích Điểu và cả cái cây gần đó. Xích Điểu vốn có bộ lông đề kháng Hỏa thuộc tính, ngọn lửa bình thường không thể gây tổn thương quá lớn cho nó. Nhưng Yêu Hỏa Tà Diễm vừa thiêu đốt vài giây, thân thể Xích Điểu đã nám đen một mảng, lông chim màu đỏ biến thành tro bụi, tiếp đó là thân thể. Chỉ chốc lát sau, Xích Điểu đã biến thành một đống than đen thui nằm dưới đất.

Sắc mặt Trương Khoát lập tức tái nhợt. Trước đó không lâu, Lão Lang của hắn cũng bị Sở Mộ giết chết, khiến hắn bị thương Hồn thứ nhất. Vừa rồi, bị khí thế của Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ trấn trụ, hắn căn bản không kịp thu hồi Hồn Sủng. Không ngờ một con Lục Vĩ Yêu Hồ lại có thể thi triển Phần Hỏa trực tiếp đốt chết Xích Điểu, vốn có lực đề kháng Hỏa thuộc tính rất cao.

Hai Hồn bị thương khiến Trương Khoát không còn cách nào triệu hoán Hồn Sủng khác, vì thế hắn không thể nào tiếp tục sinh tồn trên Tù Đảo mạnh được yếu thua này.

“Giết bọn họ,” Sở Mộ lạnh lùng nhìn hai tên tù nhân, nói với Mạc Tà.

Mạc Tà lập tức khóa mục tiêu là Trương Khoát, kẻ đã không thể triệu hoán Hồn Sủng bảo vệ.

“Vong Tập!”

Ám Tập có thể giúp tốc độ Mạc Tà gia tăng trong nháy mắt, còn Vong Tập là kỹ năng cao cấp hơn Ám Tập, hiệu quả gia tăng tốc độ lên đến trình độ vô cùng kinh khủng. Một đạo ám quang xẹt qua, tựa như một dãy hư ảnh u linh lướt qua rừng cây, Trương Khoát và Hạng Lương không thể nào kịp thời phản ứng.

Trương Khoát ngu si ngây người tại chỗ, cho đến khi cảm giác được cổ mình bị cắt ra một đường mới lộ vẻ sợ hãi. Chẳng qua, ngay thời điểm biết đến sợ hãi, động mạch trên cổ Trương Khoát đã phun trào máu tươi, ngay cả một Hồn Kỹ cũng không thi triển nổi.

Máu tươi nóng hổi bắn vào mặt Hạng Lương, mùi máu tanh nồng xông vào mũi làm hắn cảm thấy kinh hồn tán đảm. Đáng sợ hơn nữa là con hồ ly yêu dị kia bắt đầu nhắm tới chỗ hắn.

“Bảo vệ ta, bảo vệ ta!” Hạng Lương cực kỳ sợ hãi, dùng tâm niệm ra lệnh cho Độc Giác Tê và Hắc Mộc Yêu.

Tốc độ Độc Giác làm sao so sánh với Mạc Tà đây? Trong tình huống này, nó chỉ có thể sử dụng một sừng cắm đầu đâm tới. Về phần Hắc Mộc Yêu lại càng khó khăn hơn nhiều. Hồn Sủng Mộc thuộc tính vốn đã sợ hãi với Hỏa thuộc tính, bị khắc chế gắt gao. Hơn nữa, Mạc Tà nắm giữ Yêu Hỏa Tà Diễm không phải là ngọn lửa bình thường. Cho dù Hắc Mộc Yêu đã hoàn toàn đứng trước mặt Hạng Lương bày ra tư thái phòng thủ, vẫn không có cách nào ngăn cản Tà Diễm Trảo của Mạc Tà.

Hắc Mộc Yêu có vỏ cây phòng ngự cấp Tam Trung Kỳ lại vô cùng yếu ớt dưới trảo nhận Mạc Tà, vừa chạm liền nát. Thân thể Hắc Mộc Yêu bị chặt đứt một đường thật dài, Tà Diễm mãnh liệt nhanh chóng lan tràn đốt cháy hơn phân nửa thân thể Hắc Mộc Yêu, cuối cùng chỉ còn lại một ít cành lá run rẩy vô lực.

Hạng Lương lúc này làm gì còn ý chí đối chiến nữa, không thèm để ý tới Hồn Sủng của mình chết sống ra sao, vội vã cấp cho mình một đạo Hồn Kỹ Thừa Phong thất hồn lạc phách bỏ chạy vào trong rừng. Bất kể Hạng Lương gia tăng tốc độ cỡ nào cũng không thể so sánh với Mạc Tà được. Mạc Tà hoàn toàn bỏ rơi Độc Giác Tê, chỉ chốc lát đã vượt qua khoảng cách mười thước đánh ra một trảo.

Chỉ đơn thuần là trảo nhận, không có hỏa diễm yêu dị, cũng không có phong mang sắc bén.

“A ~~~!”

Hạng Lương đang quay lưng chạy trốn không rõ đã xảy ra chuyện gì, dưới chân đột nhiên cảm giác một trận đau nhức nóng rát. Ngay sau đó liền mất đi thăng bằng trực tiếp ngã xuống bụi cây, lăn lộn nghiêng ngã vô cùng thống khổ.

“Thả… thả cho ta một con đường sống, ta… ta có thể nói cho ngươi biết trên tay ai đang có quyển trục.” Hạng Lương cảm giác được Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ đáng sợ đang tiến đến gần, cả người run rẩy không ngừng, trong giây lát cao giọng gào to lên.

“Là ai?” Sở Mộ đi tới trước mặt Hạng Lương, nhàn nhạt hỏi.

“Vào ngày hôm qua, ta nhìn thấy hai tên không giống như tù nhân. Bọn họ đi về phía hồ hướng bắc, trong tay bọn họ có quyển trục, ít nhất là hai mảnh.” Hạng Lương nói rất yếu ớt.

Sở Mộ nhíu mày rơi vào trầm tư, quay đầu nhìn về phía cái hồ cách đó không xa.

“Đừng… ta còn biết, ta còn biết vị trí đại khái của Ma Bảo. Thả ta, ta sẽ viết đáp án lên trên vỏ cây, sau đó sẽ cho Hồn Sủng đưa tới. Nếu như là giả dối, ngươi có thể trực tiếp giết chết Hồn Sủng của ta, không có Hồn Sủng thì ta cũng chết chắc rồi.” Hạng Lương vội vã nói ra điều kiện.

“Tại sao ngươi sẽ biết vị trí Ma Bảo?” Sở Mộ hỏi.

“Ta bị ném tới Tù Đảo là do người khác chỉ thị đi trộm tấm bản đồ đầy đủ, lúc ấy mới vội vã nhìn thoáng qua đã bị phát hiện. Bỏ qua cho ta, chỉ cần gom đủ một nửa quyển trục là ngươi có thể tìm được Ma Bảo rồi.” Hạng Lương thấy Sở Mộ hơi do dự, lập tức nở nụ cười hèn mọn.

Chẳng qua, nụ cười trên mặt Hạng Lương liền cứng ngắc lại trong chớp mắt. Động mạch cổ lại bị mở ra, vẻ mặt Hạng Lương cứng ngắc, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, không rõ tại sao gã thiếu niên này lại còn hạ thủ giết mình trong khi lợi ích đã bày ra trước mắt.

Sở Mộ hờ hững nhìn lướt qua thi thể Hạng Lương, nhưng chỉ khẽ nhếch miệng không nói một lời. Sở Mộ hẳn là người duy nhất tự nguyện đi lên Tù Đảo này, một khi đã lựa chọn con đường này, Sở Mộ sẽ tìm mọi cách để trở thành người duy nhất còn sống sót. Trong mắt hắn, những tên tù nhân này sớm muộn gì cũng bị giết rụng, bảo vật trước sau gì cũng thuộc về mình, căn bản không cần thiết chơi trò chiến thuật tâm lý với hạng cặn bã như Hạng Lương, tốn đầu tốn óc phán đoán lời hắn nói là thật hay giả.

Mặt khác, bây giờ Sở Mộ đã có mục tiêu mới, đó chính là giết sạch tất cả người của Dương gia lẻn vào Tù Đảo. Chỉ cần trên tay mình có quyển trục, đám người Dương gia nhất định sẽ tìm tới. Đối với loại người chỉ biết tìm lợi ích qua việc trộm đồ giống như Hạng Lương, Sở Mộ tự nhiên không thể cho hắn sống sót.

“Đi tới hồ phía bắc, không biết lại là tên phế vật nào của Dương gia.” Sở Mộ nhìn xuống thi thể hai gã tù nhân, sau khi không phát hiện bất kỳ đồ vật gì giá trị liền rời đi, đuổi theo hai gã Dương gia. Nếu có thể giải quyết bọn họ thì cứ âm thầm xuống tay. Nếu như hai tên đó thực lực tương đối mạnh thì Sở Mộ sẽ quyết đoán bỏ qua, chờ khi thực lực tăng cường lại tìm đến cho bọn họ một kích trí mạng.

Đề xuất Tiên Hiệp: Lăng Thiên Độc Tôn
Quay lại truyện Sủng Mị
BÌNH LUẬN