Đêm xuống, hàn khí chợt ùa về, Sở Mộ nghỉ ngơi dưới gốc cây cũng cảm thấy hơi se lạnh. Sở Mộ không ngủ mà tĩnh tu. Trong lúc dùng hồn lực nuôi dưỡng Bạch Yểm Ma, hắn bất ngờ phát hiện hồn lực của mình không những không cạn kiệt mà còn dư lại chút ít.
"Đã đạt đến Ngũ Niệm Hồn Sĩ rồi!" Lòng Sở Mộ mừng như điên. Hồn Sủng Sư và Hồn Sủng linh hồn tương liên. Một khi Hồn Sủng trở nên cường đại, Hồn Sủng Sư cũng nhận được lợi ích to lớn. Lần này Mạc Tà dị biến chủng tộc, thực lực tăng vọt một mảng lớn, điều này cũng giúp Sở Mộ thăng cấp một Niệm, hồn lực cũng dồi dào hơn.
"Không chỉ đạt tới Ngũ Niệm, mà là trạng thái Ngũ Niệm đỉnh phong. Nếu Băng Không Tinh Linh tiến vào Tam Đoạn, mình có thể đạt tới Lục Niệm rồi." Sở Mộ nhận ra thực lực của mình tiến triển nhanh chóng, niềm vui bất ngờ này khiến hắn vô cùng phấn khởi. Chỉ cần kéo giãn khoảng cách thực lực với Bạch Yểm Ma thật xa, Sở Mộ sẽ có đủ hồn lực để thi triển Hồn Kỹ, uy lực lại càng mạnh mẽ. Hơn nữa, nếu đạt tới Thất Niệm, Sở Mộ sẽ có thể nhận được một Hồn Sủng mới. Mặc dù chỉ có thể triệu hồi một Hồn Sủng chiến đấu, nhưng số lượng Hồn Sủng nhiều thì khả năng chiến đấu vẫn tốt hơn. Chỉ cần hồn lực đầy đủ, có thể tùy thời thay thế Hồn Sủng chiến đấu, ưu thế cũng tăng cao hơn nhiều.
***
Mưa đã tạnh từ hôm qua. Trời vừa hửng sáng, rừng rậm sạch sẽ, thoáng đãng, mùi bùn đất tràn ngập không khí, tiếng chim hót ríu rít xen kẽ trong tán cây khiến tinh thần khoan khoái.
"Sao ngươi lại đần độn thế hả? Một tiểu tử mang theo Băng Không Tinh Linh Nhị Đoạn Lục Giai mà cũng bị dọa đến mức này, làm rơi cả quyển trục!" Tên tù nhân Trương Khoát tức giận mắng đồng bọn.
Trương Khoát và Hạng Lương là huynh đệ cùng mẹ khác cha. Cả hai cùng làm việc trong Yểm Ma Cung, nhưng vì ý đồ trộm cắp tài vật của Yểm Ma Cung mà bị bắt, cuối cùng bị ném lên hòn đảo này.
"Ta làm sao biết được? Lúc ấy nó thi triển Hồn Kỹ Hàn Băng Nhận rất mạnh, ánh sáng lại không đủ. Ta cứ ngỡ đó là một con Băng Không Tinh Linh Tứ Đoạn." Hạng Lương cãi lại.
"Hừ!"
"Sao thế?"
"Có dấu chân." Trương Khoát lập tức liếc nhìn Hạng Lương, chỉ vào những dấu chân in trên mặt đất. "Ta nghĩ là hắn, chúng ta đi theo, cẩn thận một chút." Trương Khoát nói.
Hai người cũng thấp giọng triệu hồi Hồn Sủng, từ từ đi theo hướng dấu chân.
"Đi tới xem hắn có ở gần đây không, không được làm kinh động hắn." Trương Khoát triệu hồi Xích Điểu Tam Đoạn Nhị Giai, bảo nó lẻn vào cành cây tìm kiếm bóng dáng Sở Mộ. Xích Điểu và Thanh Điểu có hình dáng tương tự, nhưng Xích Điểu là Sơ Đẳng Cấp Chiến Tướng. Thanh Điểu có thể khống chế Phong thuộc tính, còn Xích Điểu có thể phóng ra Hỏa Lãng. Trương Khoát đã bị thương Hồn thứ nhất, hiện tại hắn chỉ có thể triệu hồi một Hồn Sủng để chiến đấu. Còn Hạng Lương vẫn triệu hoán hai con Độc Giác Tê và Hắc Mộc Yêu. Hai loại Hồn Sủng này tốc độ không nhanh, chỉ có thể từ từ đi theo sau Xích Điểu.
***
"Gào gào ~~~!" Lát sau, Xích Điểu dùng tinh thần truyền tin tức về cho Trương Khoát, báo rằng đã dò xét thấy mục tiêu.
"Tốt, lần này hắn chết chắc rồi! Hạng Lương, bảo Hắc Mộc Yêu khống chế mặt đất xung quanh, không cho hắn có cơ hội chạy trốn." Trương Khoát nói.
Hạng Lương lập tức ra lệnh cho Hắc Mộc Yêu ẩn núp vào bụi cây, chậm rãi cắm rễ cây vào lòng đất. Sau đó lại cho Độc Giác Tê nhắm tới vị trí Sở Mộ, dự định trực tiếp tấn công chính diện.
"Ha ha, tiểu tử này còn đang ngủ, nhỏ giọng một chút." Trương Khoát nhanh chóng phát hiện thân ảnh Sở Mộ dưới tàng cây, mà trong ngực Sở Mộ chính là con tiểu hồ ly giảo hoạt kia.
"Trước hết để Hắc Mộc Yêu trói hắn lại." Hạng Lương nói, âm thầm chỉ huy Hắc Mộc Yêu vươn rễ cây ra. Rễ cây men theo mặt đất từ từ bò tới chỗ Sở Mộ, tựa như những con mãng xà chậm rãi quấn quanh bắp đùi hắn.
Thấy Sở Mộ và hồ ly không hề có chút phản ứng, hai tên tù nhân lập tức nở nụ cười khoái trá. Nhưng bọn họ còn chưa kịp cao hứng, Mạc Tà và Sở Mộ bỗng nhiên đồng thời mở mắt.
***
"Vù vù ~~~!" Mạc Tà nhảy ra khỏi ngực Sở Mộ, bộ lông trên người không gió mà bay, nhất thời một cỗ yêu khí cuồng mãnh áp tới đối phương. Yêu Hỏa Tà Diễm bốc cháy dưới bốn chân Mạc Tà. Đối mặt với mấy rễ cây lén lút quấn quanh, Mạc Tà chỉ cao ngạo hờ hững giơ chân dẫm lên. Nhất thời, Yêu Hỏa Tà Diễm lan tràn theo rễ cây, trong nháy mắt thiêu đốt thành tro tàn.
Rễ cây của Hắc Mộc Yêu bị Mạc Tà dùng Yêu Hỏa Tà Diễm đốt cháy lập tức gào lên đau đớn, căn bản không dám phát động công kích Sở Mộ và Mạc Tà nữa.
"Giải quyết hai tên này đi." Sở Mộ chậm rãi mở mắt, cặp mắt đen nhánh nhìn vào hai tên tù nhân đang lộ vẻ kinh ngạc, một nụ cười gian tà hiện lên.
Sở Mộ luôn giữ vững phong cách nhất quán: ban đêm tĩnh tu, khi trời sắp sáng sẽ tiến vào trạng thái ngủ ngắn ngủi. Trong lúc Sở Mộ ngủ, Mạc Tà sẽ duy trì cảnh giác. Mạc Tà đã phóng ra Hồn Kỹ Yêu Nhiếp tuyên bố chủ quyền trong phương viên mấy trăm thước, phần lớn Hồn Sủng đã bị đuổi ra khỏi khu rừng. Một khi xuất hiện bất kỳ động tĩnh gì cũng có nghĩa là có sinh vật lạ xâm lấn. Mạc Tà có năng lực cảm giác không yếu. Trong lúc Xích Điểu bay quanh quẩn điều tra, Mạc Tà híp mắt giả bộ ngủ say, nhưng lại âm thầm báo động với Sở Mộ. Mạc Tà dị biến giúp thực lực Sở Mộ tăng nhiều, bây giờ hắn không cần phải sợ hãi hai tên tù nhân này.
"Giết hắn đi." Trương Khoát cho rằng Yêu Hỏa Tà Diễm chỉ là ảo giác, trực tiếp dùng tâm niệm chỉ huy Xích Điểu của mình từ trên không trung đáp xuống.
"Gào..." Xích Điểu phát ra một tiếng kêu bén nhọn, lông chim trên người bốc cháy hỏa diễm, từ trên không trung đột nhiên hạ xuống công kích. Đối mặt với Xích Điểu Diễm Vẫn tấn công, Mạc Tà vẫn bình thản như thường, hai tròng mắt lóe lên quang mang trắng bạc, tà khí trên người điên cuồng buông thả. Sáu đạo hỏa diễm âm u đột nhiên trôi nổi chung quanh thân thể Mạc Tà tạo thành một vòng xoáy yêu hỏa. Mạc Tà giải trừ trạng thái Sở Liên biến thành Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ chân chính. Vòng xoáy yêu hỏa chung quanh thân thể Mạc Tà nhanh chóng mở rộng, sáu cái đuôi nhỏ bé lập tức duỗi dài hóa thành sáu đoàn hỏa diễm mỹ lệ, vô cùng linh hoạt lượn lờ ở trong luồng Yêu Hỏa Tà Diễm. Mạc Tà hờ hững đứng nguyên tại chỗ, sáu cái đuôi biến thành sáu cái roi mềm dẻo hung hăng đánh tới Xích Điểu.
"Vù!" Xích Điểu phóng ra hỏa diễm không có tạo thành bất kỳ thương tổn nào đối với Mạc Tà, thân thể tức thời bị sáu cái đuôi đập bay ra ngoài, chốc lát sau mới nện vào một thân cây đại thụ.
"Ầm!" Xích Điểu nặng nề rớt xuống đất, Mạc Tà chậm rãi đi tới gần. Trong toàn bộ quá trình này, Mạc Tà từ đầu đến cuối căn bản không thèm liếc nhìn Xích Điểu một cái, tùy ý phất đuôi tấn công Xích Điểu y như đuổi ruồi vậy. Tính cách hờ hững, khí thế cường đại, cao ngạo của chủng tộc cao cấp được biểu lộ vô cùng rõ ràng.
Đề xuất Voz: CHÚNG TA ĐÃ TỪNG NHƯ THẾ [A time to remember]