"Tiểu tử này chẳng lẽ là dị biến?" Sở Mộ nâng con hồ ly lên trước mặt, cẩn thận quan sát hồi lâu. "Cũng có thể là dị biến, hẳn là từ Hồng Vân Hồ biến thành Lam Tinh Hồ, tại sao đột nhiên lại biến thành Nguyệt Quang Hồ? Trừ phi tiểu tử này không chỉ dị biến một lần, mà là trong khoảng thời gian ngắn này đã dị biến đến hai lần." Sở Mộ tiếp tục lầm bầm, nhưng vừa nói tới đây, giọng hắn càng lúc càng nhỏ dần.
Sở Mộ hoàn toàn chỉ là thuận miệng suy đoán, hắn chưa từng thật sự tin rằng trên thế giới này có Hồn sủng liên tục dị biến tồn tại. Dù sao, chủng tộc dị biến đã là cực kỳ hiếm thấy rồi, chủng tộc liên tục dị biến quả thực là nghịch thiên, điều đó tương đương với một Hồn sủng siêu cấp có khả năng tăng trưởng thực lực vô hạn.
Nhưng lời suy đoán vô tình thốt ra lại khiến Sở Mộ đột nhiên nhận ra một vấn đề quan trọng: đó là lúc trước hắn nhìn thấy hai con Hồng Vân Hồ và Lam Tinh Hồ, trên trán của chúng cũng có ấn ký Ngân Nguyệt.
"Không ít sách giới thiệu đã từng nhắc đến Hồn sủng dị biến, Hồn sủng mang theo huyết mạch dị biến nhất định sẽ lưu lại ấn ký nguyên thủy của chủng tộc trước đó." Vẻ mặt Sở Mộ bắt đầu thay đổi, từ vẻ tùy tiện chuyển sang nghiêm túc, sau đó dần dần lộ ra vài phần hoảng sợ.
"Dị... dị biến Hồn sủng, lại... lại là liên tục dị biến. Là Hồn sủng có tiềm năng phát triển vô hạn?" Sở Mộ nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Vân Hồ, phần đuôi của nó có vết thương. Để chứng thực phỏng đoán của mình, Sở Mộ vội vàng kéo đuôi con tiểu hồ ly lên xem xét.
Một vết sẹo mờ nhạt nằm gần gốc đuôi nó, Sở Mộ ngây người, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn vào vết sẹo mờ nhạt kia.
"Hồn sủng liên tục dị biến. Thật sự là Hồn sủng liên tục dị biến. Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?" Lúc này, nội tâm Sở Mộ lập tức sôi sục, thậm chí cảm giác sóng nhiệt toàn thân dâng trào mãnh liệt.
Đối với phần lớn Hồn sủng, có thể dị biến một lần đã là quá đỗi xa xỉ rồi, thế mà hắn lại vô tình gặp được Hồn sủng liên tục dị biến, đây chính là bảo vật vô giá! Hồn sủng liên tục dị biến có nghĩa là tiềm lực vô hạn, khả năng tăng cường thực lực vô hạn.
Thanh Điểu có tư chất cao đẳng, thậm chí là Cách Lạp Quái vượt xa cao đẳng, căn bản không thể nào sánh bằng Hồn sủng liên tục dị biến.
"Trời không tuyệt đường người, trời không tuyệt đường người, ha ha ha, không ngờ Sở Mộ ta cũng có thể gặp được loại trân bảo hiếm có trên đời này, ha ha ha...!" Sở Mộ cười lớn không ngớt, hắn chưa bao giờ cười sảng khoái như ngày hôm nay.
"Hồn sủng dị biến, Hồn sủng liên tục dị biến, ha ha ha ha ha!" Cười thật lâu, thật lớn, Sở Mộ không ngờ bắt đầu lệ nóng tuôn trào, nước mắt lăn dài trên má. Nước mắt nóng hổi chầm chậm rơi xuống đất theo gương mặt hắn.
Suốt một năm qua, nội tâm Sở Mộ vô cùng u ám, bởi vì tính mạng hắn luôn nằm trong tay kẻ khác. Chỉ cần khẽ động ngón tay, hắn sẽ phải đối mặt với cái chết tàn khốc nhất. Mỗi đứa trẻ trên đảo đều giãy giụa giữa lằn ranh sinh tử, Sở Mộ cũng đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan. Con ác quỷ trong cơ thể hắn không ngừng lớn mạnh, khoảng cách giữa hai bên mỗi ngày một rút ngắn.
Sở Mộ biết thời hạn tử vong của hắn đã sắp đến. Đối mặt tử vong cần phải có đầy đủ dũng khí, nhưng đối với Sở Mộ, muốn sống lại càng cần dũng khí lớn hơn nữa. Thậm chí không chỉ đơn giản như vậy. Hắn đã bị buộc bước lên tuyệt lộ, chỉ có thể đi vào chỗ chết để tìm đường sống. Mạo hiểm xông vào nội đảo đầy rẫy nguy hiểm cũng là biện pháp duy nhất để Sở Mộ có thể tiếp tục sinh tồn.
Quả nhiên, trong vùng đất nguy hiểm này, Sở Mộ nhận được bảo bối giúp hi vọng sinh tồn tăng lên cao nhất. Đây là một con Hồn sủng có thể dị biến liên tục, chỉ cần tỉ mỉ bồi dưỡng, tuyệt đối có khả năng tiêu dao khắp thế giới.
Sở Mộ lau khóe mắt ướt đẫm, qua hồi lâu mới áp chế nội tâm cuồn cuộn cảm xúc, dần dần khôi phục lại bình tĩnh. Sở Mộ cũng biết bây giờ không phải là thời điểm vui vẻ, cho dù có thể sở hữu Hồn sủng liên tục dị biến, nhưng cần phải từng bước từng bước bồi dưỡng phát triển mới được. Trong đó, rèn luyện cho nó trụ cột vững chắc để càng ngày càng trưởng thành lớn mạnh hơn. Mà việc đầu tiên phải làm chính là ký kết Hồn Ước với con Hồn sủng hồ ly này.
Sở Mộ và tiểu hồ nhìn nhau, phát hiện tiểu tử này cho dù đã bị tơ trắng hoàn toàn chế trụ nhưng vẫn luôn tìm biện pháp tránh thoát. Từ trong mắt Nguyệt Quang Hồ, Sở Mộ thấy được cảm xúc không cam lòng và ương ngạnh. Bất kể Nguyệt Quang Hồ đang có tâm tình thế nào, Sở Mộ dứt khoát muốn thu con hồ ly này làm Hồn sủng của mình rồi.
Sở Mộ nhắm hai mắt lại, bắt đầu lấy linh hồn của mình làm vật dẫn, thúc dục Hồn Lực bên trong thân thể, mở ra lực lượng Hồn Ước.
"Hồn Ước thứ tư, mở ra!"
Một đạo hào quang màu lam nhạt xuất hiện ở trên tay Sở Mộ, ánh sáng lưu chuyển vô cùng mỹ lệ. Sở Mộ đưa bàn tay nhẹ nhàng đặt lên người Nguyệt Quang Hồ, luồng hào quang màu lam nhạt lập tức vờn quanh thân thể Nguyệt Quang Hồ. Ánh mắt Nguyệt Quang Hồ lộ ra mấy phần sợ hãi, bắt đầu điên cuồng né tránh, chẳng qua là sợi tơ trắng cực kỳ dẻo dai, bản thân nó chỉ là ấu hồ nhược tiểu căn bản giãy không thoát.
Hào quang Hồn Ước lưu chuyển chung quanh phát ra ánh sáng mơ hồ giống như nước chảy. Chẳng qua là đầu Nguyệt Quang Hồ giãy dụa làm cho hào quang càng lúc càng ảm đạm. Tia sáng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng hào quang Hồn Ước màu lam nhạt chậm rãi biến mất.
Luồng hào quang biến mất nghĩa là Hồn Ước lần này không thành công. Giới Hồn sủng mang theo ý niệm phản kháng phi thường cường liệt, hoàn toàn không chấp nhận Hồn Ước của Sở Mộ buông thả. Sở Mộ cũng biết khả năng thành công không lớn, may mà trong khoảng thời gian này Bạch Yểm Ma đang ngủ say nên Hồn Lực trong người hắn vô cùng đầy đủ, hiện tại hắn có thể sử dụng mười lần Hồn Ước.
Sở Mộ tiếp tục lấy linh hồn làm vật dẫn, tiêu hao Hồn Lực thân thể làm đường đi, thả ra hào quang Hồn Ước lần nữa. Hào quang lượn lờ chung quanh thân thể Nguyệt Quang Hồ kích thích linh hồn của nó, con ấu hồ lập tức lộ ra cảm xúc thống khổ và tức giận, vừa điên cuồng chật vật né tránh vừa rên rỉ yếu ớt.
Thời gian trôi qua không bao lâu, hào quang Hồn Ước màu lam nhạt lại biến mất. Sở Mộ dĩ nhiên không thể dễ dàng buông tha, tiếp tục kiên trì thi triển lực lượng Hồn Ước. Buông thả sáu lần ký kết Hồn Ước, Sở Mộ vẫn không thể thành công thu nhận con Hồn sủng này.
Thời điểm lần thứ bảy, Sở Mộ không có lập tức thi triển Hồn Ước, mà nhìn chăm chú vào Nguyệt Quang Hồ quật cường kia, nhẹ giọng nói: "Tiểu tử, ta cũng biết ngươi không muốn bị người khác thu phục, nhưng ngươi bây giờ quá nhỏ bé, rất khó lòng sinh tồn trên đảo này, rất có thể ngươi sẽ bị giết chết khi ở giai đoạn nhỏ yếu. Ngươi cũng không muốn uất ức chết đi như thế, đúng không? Ngươi khát vọng biến thành một mãnh thú, mà ta cũng muốn trở thành cường giả đứng trên đỉnh thế giới này."
"Tiếp nhận Hồn Ước của ta đi." Sở Mộ nói rất chân thành, bởi vì hắn tin tưởng Hồn sủng có thể hiểu tiếng nói nhân loại. Nói xong câu đó, Sở Mộ thi triển Hồn Ước lần thứ bảy, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên trên thân thể Nguyệt Quang Hồ, hào quang màu lam nhạt xuất hiện lần nữa.
Đề xuất Tiên Hiệp: Ngự Thú Chi Vương