Dương Kính Ly và Dương Kính Liên hiển nhiên không thể thành công ký kết Hồn ước với Ban Lan Ma Hổ. Hai người họ chỉ ở đây canh chừng, chờ đợi nhóm Hồn Sư cấp cao của Dương gia đến. Sở Mộ sẽ không để họ được như ý, bởi nếu Ban Lan Ma Hổ bị thuần phục, hắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Sở Mộ vẫn nhớ rõ vị trí khe núi trong sơn cốc. Hắn men theo vách đá, dự định leo lên phía trên. Trên cao là một mỏm núi khá nhỏ, với không ít thực vật tươi tốt. Còn sơn cốc tựa như một cái lồng úp ngược xuống khe núi. Chẳng trách Ban Lan Ma Hổ không thể thoát ra được.
Sở Mộ bò lên một gốc cây, từ vị trí này có thể nhìn rõ khe núi phía dưới.
“Hẳn là cao hơn ba mươi thước.” Sở Mộ dõi mắt nhìn xuống, cảm giác hàn khí lạnh băng không ngừng dâng trào, đập vào mặt. Lúc trước ở dưới sơn cốc, tầm mắt bị che khuất nên Sở Mộ chỉ đoán khe núi cao chừng hai mươi thước. Giờ nhìn lại mới biết chi tiết cụ thể.
Sở Mộ bắt đầu tìm kiếm thân ảnh Ban Lan Ma Hổ trong đám thực vật. Có lẽ nó đang ẩn núp nên không nhìn thấy thân thể.
“Ngưng, ngươi đi qua bên kia.” Sở Mộ nói với Băng Không Tinh Linh.
Băng Không Tinh Linh nghe lời đi vòng qua sườn núi, từ từ tiếp cận khe núi, sau đó quay lại đợi lệnh Sở Mộ.
Sở Mộ vẫn đang quan sát khe núi. Lúc này, dưới vách núi đã xuất hiện một thân ảnh.
“Vào xem một chút, Ban Lan Ma Hổ có phải đã chết đói hay không.” Dương Kính Ly nói với Dương Kính Liên.
“Hẳn là không thể. Sinh vật cường đại như Ban Lan Ma Hổ không ăn gì một tháng cũng có thể sống sót. Nó đói bụng rất lâu rồi, lực chiến đấu khẳng định yếu hơn rất nhiều.” Dương Kính Liên đáp.
“Ừ, cẩn thận một chút, giữ vững khoảng cách.” Dương Kính Ly dặn dò.
Dương Kính Liên gật đầu, không triệu hoán Hồn sủng của mình mà trực tiếp đi vào trong khe núi.
“Phong Tinh Linh.” Dương Kính Liên đi tới gần lối ra khe núi mới triệu hoán Hồn sủng của mình, hiển nhiên là tính toán khoảng cách rất tốt.
“Phong Tập.” Phong Tinh Linh lập tức niệm chú ngữ thi triển ma pháp Phong hệ. Nhất thời, một luồng khí lưu mạnh mẽ từ trong khe núi tràn vào, thổi dạt đám thực vật trong sơn cốc.
“Rống rống!” Ban Lan Ma Hổ đã nhận ra động tĩnh nên phóng ra trong chớp mắt, trực tiếp dùng thân thể ngăn cản Phong Tập nhưng không hề bị trở ngại chút nào, trong nháy mắt xuất hiện sát khe núi.
“Phấn Toái Trảo.” Ban Lan Ma Hổ thi triển kỹ năng của mình, móng vuốt mạnh mẽ đánh vào vách đá. Nhất thời, khe núi xuất hiện một trận lay động rồi lập tức nổ tung, bên trên xuất hiện một lỗ thủng thật to.
Đá vụn bay tán loạn, Dương Kính Liên và Phong Tinh Linh đều sợ hết hồn, hoàn toàn không nghĩ tới Ban Lan Ma Hổ đói bụng rất lâu vẫn còn sức bật kinh khủng như thế. Nếu như lúc nãy tiến gần thêm mấy bước, Phấn Toái Trảo nhất định đã đánh nát hắn rồi.
Sở Mộ từ trên cao nhìn xuống, thấy Ban Lan Ma Hổ đánh ra một trảo cũng âm thầm sợ hãi. Nếu như trước kia Ban Lan Ma Hổ dùng kỹ năng này công kích mình thì chết chắc rồi.
Ban Lan Ma Hổ biểu hiện lực phá hoại kinh khủng khiến Dương Kính Liên sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, vội vàng ra lệnh cho Phong Tinh Linh lui về phía sau.
“Chuyện gì xảy ra?” Dương Kính Ly đứng ở lối vào vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, lập tức mở miệng hỏi. Cái khe chỉ có thể chứa được một người, hai người cùng đi vào là hành động không sáng suốt, cho nên Dương Kính Ly ở ngoài chờ đợi.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Ma Hổ hình như tìm được thức ăn nên khôi phục tinh lực như cũ.” Dương Kính Liên nói.
“Vậy thì cẩn thận một chút, không nên đi vào quá sâu. Chúng ta ở bên ngoài chờ cũng được. Cứ để con Ma Hổ này từ từ tiêu hao năng lượng đi.” Dương Kính Ly nói.
Dương Kính Liên từ kinh sợ khôi phục như cũ, lắc đầu cười nói: “Ta chưa bao giờ chiến đấu với Hồn sủng Ngũ Đoạn, để ta trêu chọc nó cái đã.”
Sau khi nói xong, Dương Kính Liên trực tiếp bảo Phong Tinh Linh núp trong vách núi thi triển kỹ năng Phong hệ tấn công Ban Lan Ma Hổ.
Ban Lan Ma Hổ là sinh vật Thuần Thú thuộc tính, hơn nữa không có kỹ năng công kích từ xa tương tự Ảnh Trảo của Mạc Tà. Dưới tình huống này, nó không có cách nào công kích tới Dương Kính Liên. Đối mặt Phong Tinh Linh công kích cũng không thể làm gì được, chỉ có thể tức giận gầm thét vô lực.
“Phong Tinh Linh Tam Đoạn Thất Giai, thực lực hình như quá kém.” Sở Mộ nhìn thấy Phong Tinh Linh không ngừng công kích Ban Lan Ma Hổ, khóe miệng hiện lên nụ cười tà mị.
Phong Tinh Linh là Nguyên Tố giới - Phong hệ - Tinh Linh tộc - trung đẳng cấp Nô Bộc. Lúc trước ở Thanh Yểm Ma Đảo Chủ, trong nhóm dịch giả cũng có một con Phong Tinh Linh Nhị Đoạn, nó đã có thể thi triển kỹ năng Toàn Phong. Về phần Phong Tập chỉ là kỹ năng cấp thấp, lực tấn công không mạnh. Nhưng con Phong Tinh Linh Tam Đoạn Thất Giai trước mắt hẳn là đã có thể thi triển ra kỹ năng cao cấp hơn như Cụ Phong và Phong Nhận Vũ.
Cho dù những kỹ năng đó uy lực mạnh mẽ hay lực phá hoại cuồng bạo đến đâu, vẫn không có cách nào chân chính thương tổn Ban Lan Ma Hổ. Phòng ngự của Ban Lan Ma Hổ e rằng đã đạt tới cấp Bảy trở lên, một con Phong Tinh Linh Tam Đoạn Thất Giai làm sao có thể công phá nổi? Cho nên Dương Kính Liên để mặc cho Phong Tinh Linh phát động công kích chỉ lãng phí thời gian và Ma lực mà thôi.
“Ha ha, tới giết ta đi. Ngươi đó, con Ma Hổ ngu ngốc.” Có lẽ Dương Kính Liên rất thích thú cảm giác trêu chọc Hồn sủng cường đại, vừa không ngừng cười lớn vừa kích thích nó.
“Hống hống hống ~~~!” Ban Lan Ma Hổ cũng tức giận cực điểm đối với hành vi của Dương Kính Liên.
Phong Tinh Linh công kích không thể tạo thành thương tổn đối với Ban Lan Ma Hổ, nhưng bất kỳ Hồn sủng cường đại nào cũng không thích bị một con ruồi không ngừng bay qua bay lại bên tai mình.
Sở Mộ nhìn Dương Kính Liên, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười gian trá, bắt đầu dùng tâm niệm nói với Băng Không Tinh Linh.
Nhận được chỉ lệnh của Sở Mộ, Băng Không Tinh Linh chậm rãi đưa tay chạm vào mặt đất. Sương lạnh trên người tựa như nước chảy trút xuống lớp đá nham thạch. Dòng khí băng hàn từ từ lan tràn xuống dưới, bắt đầu đông cứng hai bên vách đá, im lặng hành động thần không biết quỷ không hay ngưng kết một đạo Băng Tường ở sau lưng Dương Kính Liên.
“Kính Liên, cẩn thận, phía sau ngươi!” Dương Kính Ly trong giây lát phát hiện ra Băng Tường, lập tức lớn tiếng nhắc nhở.
Băng Tường thật dày đã phong kín cái khe hẹp. Dương Kính Liên vẫn chưa nhận thấy mình đã bị bịt kín lối ra, vẫn ở nơi đó cười to trêu chọc Ban Lan Ma Hổ, hồn nhiên không biết một đạo Băng Tường tử vong đã nhốt hắn vào chung một chỗ với con hung thú.
Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Cổ Thần Đế (Dịch)