Logo
Trang chủ
Chương 20: Sơn trại hạng lục thành viên

Chương 20: Sơn trại hạng lục thành viên

Đọc to

Lúc Lý Cẩu Thặng rời khỏi Cáp Mô trại, sau lưng hắn, con trai cả dắt một con ngựa, con thứ cũng dắt một con ngựa. Bước chân hắn đạp trên mặt đất mà vẫn cảm thấy lâng lâng, tất cả cứ như một giấc mộng.

"Cha, chúng ta không phải đang nằm mơ đấy chứ? Sơn tặc thật sự để chúng ta dắt hai con ngựa đi sao?" Lý Đại hỏi.

"Sơn tặc cái gì, đó là thần tiên, là thần tiên thương xót chúng ta đó!" Lý Cẩu Thặng thở phào một hơi.

Lý Đại và Lý Nhị gật gật đầu. Chỉ gặt lúa mạch một ngày, đổi bốn cái bánh mà được hai con ngựa, nếu không phải thần tiên thì không cách nào giải thích được.

"Thế thần tiên... cũng gặt lúa mạch ạ?" Lý Tam nói. Người trẻ tuổi vẫn còn mang tinh thần hoài nghi đối với thế giới này.

"Thần tiên sao lại không gặt lúa mạch? Ngươi là cái thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch, biết cái gì! Thần tiên không chỉ gặt lúa mạch, mà còn bữa nào cũng được ăn bánh nướng hành dầu nữa đó!"

Tê! Ba huynh đệ hít một hơi khí lạnh, quả nhiên là thần tiên a.

Khi Lý Cẩu Thặng trở về Lý gia trang, hai con ngựa vừa được buộc trong sân, cả thôn lập tức xúm lại xem.

"Chà chà, đây là ngựa tốt ba tuổi đó nha! Đợi lúc nhà ta cày đất, ngươi nhất định phải cho nhà ta dùng nhờ đấy!"

"Nhìn con thanh mã to lớn này xem, không có hai mươi lượng bạc thì đừng hòng mua nổi. Lão Lý Hành ơi là lão Lý Hành, giàu mà giấu kỹ quá."

"Lão Lý này, thằng cả nhà ngươi còn chưa thành thân phải không? Ta đã bảo sẽ làm mối cho ngươi một đám, ngươi xem ta này, bận một cái là quên ngay."

"Chà chà." Lý Cẩu Thặng bưng một chén nước lớn, dương dương đắc ý nói: "Đây là sơn thần gia gia thương xót chúng ta. Lão Lý ta cả đời chưa làm chuyện gì trái với lương tâm, đây chính là phúc báo."

Lòng hư vinh trỗi dậy, Lý Cẩu Thặng không nhịn được liền đem chuyện hôm nay kể lại một lượt. Chuyện này đủ để hắn khoác lác trong thôn nửa năm trời, có điều hắn một mực quả quyết rằng đó là do thần tiên ban thưởng vì hắn lương thiện.

Lời này quả thật có người tin. Nhà Lý Cẩu Thặng tuy nghèo nhưng lại nổi tiếng phúc hậu khắp mười dặm tám làng. Nhà có ba đứa con trai cũng chưa từng ức hiếp ai, bán củi cho người khác cũng chưa bao giờ tưới nước vào trong.

Lại nói, Lý gia trang có một tài chủ tên là Lý Tráng, nhà có hơn trăm mẫu ruộng, giàu đến nứt đố đổ vách. Giàu thì giàu, nhưng lại vi phú bất nhân, vắt cổ chày ra nước. Hắn thường cho vay nặng lãi ở các thôn trang lân cận, chuyện khiến người ta tan nhà nát cửa, phải bán con gái cũng không phải là chưa từng có.

Hắn nghe được chuyện này, không khỏi động tâm. Lý Cẩu Thặng có ba đứa con trai, ta cũng có mà! Thần tiên cho hắn dắt bốn con ngựa, vậy mà hắn chỉ dắt hai con, không phải ngu thì là gì! Nếu là mình gặp phải chuyện này, chắc chắn phải đòi bốn năm chục con... Chà chà, đúng là sói đi ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm ăn phân.

Nghĩ đến đây, Lý Tráng ngay trong đêm liền gọi ba đứa con trai của mình đến...

...

May mà hôm nay có bốn người nhà Lý Cẩu Thặng giúp đỡ, Cáp Mô trại mới gặt xong lúa mạch. Giờ đây, từng bó lúa mạch được xếp ngay ngắn trên giáo trường, tỏa ra hương thơm tươi mát. Về sau còn phải qua công đoạn đập, rồi dùng trục lăn cán thì mới thấy được hạt mạch thực sự.

Nhưng dẫu sao thì bây giờ sơn trại cũng đã có ngựa...

Nhắc đến ngựa, Trình Đại Lôi lại không khỏi đau đầu. Cứ thế này, ngựa trong chuồng chỉ có thể chết đói.

Lâm Thiếu Vũ trở về vào ban đêm, bên cạnh còn dẫn theo một người.

"Đại đương gia, có người muốn nhập bọn?"

"Ai vậy?" Trình Đại Lôi vô thức ngẩng đầu. Khi nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, hắn bỗng sững người: "Sao lại là ngươi?"

Người này không phải ai khác, chính là Hoàng Tam Nguyên.

Nói đến Hoàng Tam Nguyên, dạo gần đây hắn sống vô cùng khổ sở. Hôm đó cửu tử nhất sinh trốn về được Hắc Thạch thành, lại phát hiện Hàn Hổ Cứ đã chết, còn Tiết Bán Xuyên thì đang thanh lý những thân tín của Hàn Hổ Cứ lúc sinh thời. Hoàng Tam Nguyên cũng không biết mình có được tính là thân tín hay không, nhưng đoán chừng Tiết Bán Xuyên sẽ không bỏ qua cho hắn, bèn lẳng lặng gói ghém ít tiền bạc, chuẩn bị chạy trốn đến Lạc Diệp thành.

Chẳng may thay, lại bị Lâm Thiếu Vũ hôm nay xuống núi "cướp bóc" bắt gặp.

Người quen gặp lại, hai mắt lưng tròng. Lâm Thiếu Vũ liền nói: "Nếu ngươi đã không còn nơi nào để đi, chi bằng nhập bọn ở Cáp Mô trại luôn đi."

Nghe rõ ngọn nguồn, Trình Đại Lôi hỏi: "Ý của ngươi là, Tiết Bán Xuyên giết Hàn Hổ Cứ, rồi tự mình ngồi lên ghế thành chủ?"

"Chắc chắn là hắn. Nhưng ở trong thành, hắn lại tuyên truyền là ngươi phái người giết Hàn Hổ Cứ. Hắn còn rêu rao muốn giết ngươi để báo thù cho Hàn Hổ Cứ."

"Ta khinh! Cáp Mô trại tổng cộng có năm người, phái người đi giết hắn kiểu gì!"

"Không ai biết các ngươi chỉ có năm người cả." Ánh mắt Hoàng Tam Nguyên đảo một vòng: "Ta cũng không ngờ các ngươi thật sự chỉ có bấy nhiêu người. Nhưng Tiết Bán Xuyên tuyên truyền trong thành rằng, Cáp Mô trại có một ngàn sơn tặc, người nào người nấy giết người không chớp mắt. Kẻ cầm đầu là Cáp Mô Đại Vương càng hung tàn hơn, mỗi bữa đều phải ăn thịt người. Bây giờ hắn còn dán cáo thị trong thành, treo thưởng đầu của ngươi."

Trình Đại Lôi hai mắt sáng lên: "Tiền thưởng bao nhiêu?"

"Đầu của Cáp Mô Đại Vương trị giá năm mươi lượng, đầu của Ngọc Diện Thư Sinh Từ Thần Cơ trị giá ba mươi lăm lượng, còn có một đại hán mặt đen..." Hoàng Tam Nguyên liếc nhìn Tần Man một cái: "Đầu của ngươi là ba mươi lượng!"

"Hỗn đản!" Tiết Bán Xuyên giá họa cho Trình Đại Lôi, hắn không giận, nhưng lần này lại giận tím mặt: "Tên Tiết Bán Xuyên này lại dám coi thường ta như vậy, chỉ treo thưởng ta có năm mươi lượng bạc!"

Đây quả thực là do Trình Đại Lôi không hiểu rõ chế độ tiền tệ của thế giới này. Đại Vũ kiến quốc đã phát hành Long Hổ tệ, tức tiền đồng. Một ngàn tiền đồng đổi được một lượng bạc, ước chừng tương đương một ngàn đồng của Trình Đại Lôi ở kiếp trước. Mà ở thời đại này, một nông hộ bình thường một năm sinh hoạt phí cũng chỉ chừng ba bốn lượng bạc.

"Quân sư, tiền thưởng của Cao Phi Hổ là bao nhiêu?"

"Hình như là một trăm tám mươi hai lượng." Từ Thần Cơ không biết tại sao Trình Đại Lôi lại hỏi vậy.

"Ta nhất định sẽ vượt qua hắn." Trình Đại Lôi kiên định nói.

Nhìn bộ dạng hăng hái, tràn đầy tự tin của Trình Đại Lôi, mấy người Từ Thần Cơ đều câm nín. Ngươi còn tưởng đây là chuyện tốt lắm sao!

"Đại đương gia, Hoàng quản gia thực tình đầu nhập, ngài xem hay là cứ để hắn gia nhập sơn trại chúng ta." Lâm Thiếu Vũ nói.

Ánh mắt Trình Đại Lôi rơi trên người Hoàng Tam Nguyên, trong đầu xem xét thông tin của hắn.

* Tính danh: Hoàng Tam Nguyên (quản gia ưu tú có chút danh tiếng)* Tuổi tác: 43* Kỹ năng: Vô* Ẩn tàng thuộc tính: Vô

Hoàng Tam Nguyên thật ra cũng đang đánh giá khung cảnh xung quanh. Nhìn dáng vẻ mọi người nói chuyện với Trình Đại Lôi, xem ra hắn cũng không đáng sợ như lời đồn. Chắc là... sẽ không ăn thịt người đâu nhỉ?

"Cáp Mô trại của bọn ta có tốt không?"

"Cái này... tốt."

"Tốt ở chỗ nào!"

"Ờ..." Hoàng Tam Nguyên tức đến hộc máu. Ta chỉ khách sáo một câu là được rồi, ngươi cứ truy hỏi tận gốc thế này tổn thương tình cảm lắm có biết không.

"Thái độ của ngươi như vậy, rõ ràng là xem thường sơn trại chúng ta rồi. Đừng thấy sơn trại chúng ta ít người, nhưng người nào cũng có thực lực dĩ nhất địch bách. Muốn gia nhập Cáp Mô trại của chúng ta thật không đơn giản. Thế này đi, bây giờ ngươi đã có Lâm thiếu hiệp làm người tiến cử, tự mình viết thêm một bức thư đầu nhập năm ngàn chữ, ta xem xong sẽ cân nhắc có thu nhận ngươi hay không."

Từ Thần Cơ gật gật đầu: "A Lôi thật là nghiêm khắc."

"Năm ngàn chữ!" Hoàng Tam Nguyên kêu lên: "Đại đương gia, ngài chi bằng cứ lấy mạng của ta luôn đi."

Trình Đại Lôi rõ ràng đã hiểu lầm về văn tự của thời đại này. Ở cái thời đại "chi, hồ, giả, dã", câu chữ phải nghiền ngẫm từng li từng tí, hắn căn bản không có khái niệm gì về độ dài của năm ngàn chữ... cả bộ Đạo Đức Kinh cũng chỉ mới năm ngàn chữ mà thôi.

"Ngươi như vậy làm ta khó xử quá. Ngươi hãy nghĩ cho kỹ xem, làm thế nào để tỏ rõ thành ý của mình, và ngươi có thể làm gì cho sơn trại này?" Trình Đại Lôi lạnh nhạt nói.

Hoàng Tam Nguyên suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nói: "Đại đương gia, trên người ta có một phần tàng bảo đồ, không biết cái này có thể biểu thị thành ý của ta không?"

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Truyện đêm khuya giải sầu
Quay lại truyện Ta Có Một Sơn Trại
BÌNH LUẬN