### **Chương 35: Đế quốc thi tài, tình thế đáng lo**
Hoàng thành mấy ngày nay trở nên náo nhiệt lạ thường. Vô số tu sĩ từ khắp các châu quận đổ về, khí tức của những cường giả ẩn hiện khắp nơi, khiến cho không khí cũng trở nên ngưng trọng.
Đế quốc thi tài, sự kiện long trọng nhất được tổ chức mười năm một lần, sắp chính thức khai mạc. Đây không chỉ là nơi để các thiên tài trẻ tuổi tranh tài, mà còn là nơi các thế lực lớn ngấm ngầm so kè thực lực.
Ta đứng trên một tửu lâu cao tầng, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua dòng người tấp nập bên dưới. Quả đúng như lời sư phụ đã dặn, lần thi tài này thật sự là long tranh hổ đấu, cao thủ nhiều như mây.
Kia là thiếu chủ Lam Điện Phủ, Lý Hàn Phong, nghe nói hắn trời sinh Lôi linh căn, tu luyện công pháp gia truyền chưa đầy hai mươi tuổi đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, thực lực kinh người.
Bên cạnh hắn là Thánh nữ của Bích Vân Tông, Liễu Như Yên. Nàng dung mạo tựa tiên tử, khí chất thoát tục, nhưng ta có thể cảm nhận được luồng kiếm ý sắc bén ẩn giấu sau vẻ ngoài mềm yếu đó. Bất kỳ kẻ nào xem thường nàng, e rằng cái giá phải trả sẽ không nhỏ.
Xa hơn một chút, một gã mặc hắc bào toàn thân bao phủ bởi khí tức âm hàn, lặng lẽ đứng trong góc khuất. Không ai biết lai lịch của hắn, chỉ biết rằng những đối thủ từng gặp hắn trên lôi đài đều bại một cách thê thảm. Linh giác của ta mách bảo, kẻ này cực kỳ nguy hiểm.
Đang lúc ta mải mê quan sát, một giọng nói già nua quen thuộc vang lên bên tai:
“Tiểu tử, ngươi thấy thế nào? Lần đế quốc thi tài này không hề đơn giản đâu.”
Ta quay đầu lại, một lão nhân râu tóc bạc phơ, vận y phục vải thô, đang ung dung ngồi xuống đối diện, tự rót cho mình một chén rượu. Chính là sư phụ của ta.
“Đệ tử nhìn ra rồi,” ta trầm giọng đáp. “So với những lần trước, lần này xuất hiện quá nhiều gương mặt lạ lẫm mà khí tức lại thâm sâu khó lường.”
Lão nhân khẽ gật đầu, ánh mắt ánh lên một tia lo lắng hiếm thấy: “Tự tin là tốt, nhưng tuyệt đối không được khinh địch. Hoàng thất lần này không chỉ mời các thiên tài trong đế quốc, mà còn mời cả những yêu nghiệt từ các ngoại vực đến tham gia ‘giao lưu’. Mục đích của bọn họ, e rằng không chỉ đơn giản là giao lưu.”
Lão nhân hất cằm về phía một quán nhỏ ven đường.
Ta nhìn theo hướng tay lão nhân chỉ. Một tiểu cô nương khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, vận một bộ váy đỏ rực, đang vui vẻ xiên từng viên kẹo hồ lô. Nàng có dung mạo thanh tú, đôi mắt trong veo như nước hồ thu, trông hoàn toàn vô hại.
Thế nhưng, khi ta thử dùng thần thức thăm dò, một cảm giác kinh hãi chợt dâng lên trong lòng. Bên dưới vẻ ngoài ngây thơ đó là một luồng linh lực cuồng bạo như biển gầm, được một loại cấm chế nào đó phong ấn lại. Giống như một con hồng hoang mãnh thú đang ngủ say, một khi thức giấc, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Ta hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai tay đặt trên bàn, khớp xương kêu lên răng rắc.
Xem ra, con đường tranh đoạt ngôi vị quán quân này sẽ gian nan hơn ta tưởng rất nhiều. Không chỉ phải đối mặt với những thiên tài quen thuộc trong đế quốc, mà còn phải cảnh giác với những cường giả ngoại lai không rõ lai lịch này.
Lần này, chỉ một chút sơ sẩy thôi, cũng đủ để vạn kiếp bất phục.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Căn nhà kho