Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều sững sờ. Mặt Trình Đại Lôi nóng bừng, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui xuống.
"...Ta..."
"Công tử, ta sai rồi, ta không nên đến nơi này."
Trình Đại Lôi sững người, rồi vẻ mặt bỗng biến đổi, lạnh lùng nói: "Uổng công ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại dám cầm tiền của sơn trại để đến chốn này!"
"Công tử, ta chỉ là đi ngang qua, thuận tiện ghé vào xem một chút thôi."
"Đi ngang qua à? Ta đi theo ngươi suốt cả một đường, ngươi nghĩ ta sẽ tin sao!"
"Công tử, ta sai rồi, ngài tuyệt đối đừng nói cho Linh nhi biết, ta đi ngay bây giờ."
"Thôi được rồi." Trình Đại Lôi vỗ vai hắn: "Ta cũng không phải kẻ bất cận nhân tình. Đã đến rồi thì ngại gì không vào xem thử, dĩ nhiên là phải dùng ánh mắt phê phán mà xem, xem thử các nàng rốt cuộc xú lậu đến mức nào."
Từ Thần Cơ mặt mày hớn hở, gật đầu lia lịa.
Cũng không thể trách hắn, thực sắc, tính dã, vốn là nhân chi thường tình. Huống hồ Từ Thần Cơ đã cô đơn lẻ bóng không biết bao lâu. Sống trên núi, đến con thỏ cái nhìn cũng thấy xinh đẹp, khó khăn lắm mới xuống núi một chuyến, hắn chắc chắn phải phi ngựa không dừng vó tìm đến chốn này, mong được thân cận với các tiểu nương tử da trắng nõn nà, thân thể mơn mởn như nước.
Tú bà sắp xếp hai người ngồi ở đại sảnh, gọi hai cô nương đến hầu rượu. Không thể không nói, tướng mạo của các nàng vượt xa dự liệu của Trình Đại Lôi. Miệng thì luôn miệng gọi "Âu công tử", "Âu công tử", giọng nói trong trẻo giòn tan khiến Trình Đại Lôi nghe mà lòng cũng thấy mềm nhũn.
Bất quá, vừa nghĩ tới một đôi tay ngọc của các nàng đã có ngàn người gối, nửa bờ môi son đã có vạn kẻ nếm, trong lòng Trình Đại Lôi vẫn có chút kiêng kị.
Từ Thần Cơ thì chắc chắn chẳng kiêng kị những điều đó, điều hắn kiêng kị là Trình Đại Lôi đang ở ngay bên cạnh nên không dám quá càn rỡ, chỉ có thể âm thầm nuốt nước bọt.
Dù sao đi nữa, cả hai đều có chút câu nệ, bởi lẽ bất kể là Trình Đại Lôi hay Từ Thần Cơ, đây đều là lần đầu tiên họ đến thanh lâu. Điều gì đã giúp họ giữ vững tiêu chuẩn đạo đức cao đến vậy? Đương nhiên là vì nghèo.
Nơi này khác với trong tưởng tượng của Trình Đại Lôi, nó lớn hơn nhiều. Bước vào là một khoảng sân, phía sau có một tòa lầu gỗ hai tầng, tầng nào cũng có nhã gian, bên trong mơ hồ vọng ra tiếng nhạc. Trong đại sảnh có vài tốp khách, tốp năm tốp ba, thỉnh thoảng có người nhảy lên bàn ở giữa, vừa múa kiếm vừa ca hát, vứt cả mũ mà nhảy múa, hết sức phóng túng nhưng cũng có chút phong vị của kẻ phong lưu. Nơi đây tựa như một chốn tụ hội, để tài tử giai nhân bàn chuyện thơ văn, đàm đạo phong hoa tuyết nguyệt.
Dĩ nhiên, chuyện được bàn tán nhiều nhất vẫn là những tin tức mới xảy ra trong thành. Đại loại là nhà ai phát tài, ai được thăng quan, ai vừa viết được một bài thơ hay, ai vừa chiếm được lòng của hoa khôi nhà nào... Ở cái thời đại thông tin còn lạc hậu này, lời đồn chính là con đường truyền bá quan trọng nhất.
"Chư vị... đã thấy bảng cáo thị dán ở cổng thành chưa?"
"Nói thừa, bây giờ còn ai mà không biết chuyện của Cóc Đại Vương chứ, Lục Hanh là nhân vật thế nào mà ở trước mặt hắn còn không qua nổi một chiêu!"
"Chậc chậc, một trăm năm mươi lượng bạc đấy, ai mà lấy được cái đầu của hắn thì cả đời này không lo ăn mặc."
"Ta còn nghe nói Cóc Đại Vương đó thân cao một trượng hai, dùng một cây đại phủ nặng ba trăm cân."
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi, ta nghe nói ma đầu đó được thần tiên truyền thụ pháp thuật, biết Ngũ Lôi Pháp, có Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ. Chúng ta bàn luận ở đây, có khi hắn đều nghe thấy cả đấy." Có người hạ giọng nói.
"Hừ, nói bậy nói bạ! Quân tử không nói chuyện quái lực loạn thần, trên đời này làm gì có Thiên Lý Nhãn hay Thuận Phong Nhĩ."
Bốn chữ "Cóc Đại Vương" liên tục vang lên trong đại sảnh, Trình Đại Lôi và Từ Thần Cơ nhìn nhau, chuyện này bịa đặt cũng quá mức vô lý rồi.
"Chư vị bàn luận náo nhiệt như vậy, nhưng đã có ai từng gặp Cóc Đại Vương đó chưa?" một nam nhân mặc cẩm y bỗng lên tiếng.
"Ý của Hứa huynh là, huynh đã từng gặp ma đầu đó?"
"Đâu chỉ là gặp qua!"
"Lời này là có ý gì?"
"Ngày đó ta đi ngang qua dưới chân Cáp Mô Lĩnh, chợt nghe một tiếng hét lớn, có một người từ trên trời giáng xuống. Kẻ đó tự xưng danh tính, chính là Cóc Đại Vương. Ta và kẻ này đã giao đấu, đại chiến ba mươi hiệp."
"A, rồi sau đó thế nào?"
"Chỉ tiếc là bại trong gang tấc!" Cẩm y nhân thở dài một tiếng, vẻ mặt vô cùng phiền muộn.
Mọi người đồng loạt kinh hô, có người nói: "Lời ngươi nói có đáng tin không vậy? Lục Hanh ở trong tay Cóc Đại Vương còn không qua nổi một chiêu, lẽ nào ngươi còn lợi hại hơn cả Lục Hanh?"
"Gia truyền kiếm pháp của Hứa công tử rất cao minh, lời này ta tin."
Mấy cô nương hầu rượu oanh ca yến ngữ, nhao nhao nói Hứa công tử uy vũ, Hứa công tử cao minh.
"Hầy, thôi bỏ đi." Cẩm y nhân bỗng hét lớn: "Lần trước tài nghệ kém một bậc, nên mới tiếc bại trong tay tên giặc đó. Nếu có lần sau, ta nhất định sẽ dùng thanh kiếm trong tay này, cùng với một lời chính nghĩa trong lòng, tự tay đâm chết ma đầu đó, trừ một cái hại cho thành Lạc Diệp."
"Hay!"
Lời này nói ra chữ chữ đanh thép, dư âm còn vang vọng. Mọi người vây quanh gã cẩm y nhân, toàn là những lời xu nịnh, khiến Hứa công tử mặt đỏ bừng, tuyên bố hôm nay sẽ mời mọi người uống rượu thỏa thích.
Ngay lúc đó, một tiếng cười khẩy không đúng lúc vang lên.
Cẩm y nhân đột ngột quay đầu, thấy người vừa cười là một gã mặt mũi bỉ ổi để chòm râu dê.
"Ngươi cười cái gì, không tin ta sao!"
Từ Thần Cơ nghe ở bên cạnh, không nhịn được cười lạnh thành tiếng, nhưng bị đối phương hỏi vậy thì lập tức có chút sợ, sợ tới mức cúi gằm mặt.
Trình Đại Lôi vỗ vỗ vai hắn, nhếch mép cười nói: "Không chỉ hắn không tin, mà ta cũng không tin."
Ánh mắt Trình Đại Lôi trở nên sắc bén: "Ngươi thật sự đã gặp Cóc Đại Vương?"
Vị công tử áo gấm này tên là Hứa Mậu, hắn đảo tròng mắt, lập tức lớn tiếng nói: "Ta đương nhiên đã gặp, ngươi là ai, dựa vào cái gì mà nghi ngờ ta!"
"Tại hạ họ Âu, tên Ba, giang hồ gọi là Ôn Nhu Búa Nhỏ." Trình Đại Lôi ôm quyền, thản nhiên đáp.
"Âu Ba!"
"Âu Ba!"
Đám người của Hứa Mậu nhìn nhau, miệng không ngừng lặp lại cái tên này, nhưng chẳng ai từng nghe qua.
Trình Đại Lôi thầm gật đầu, dù là một đám lão gia thô kệch, nhưng được họ đồng thanh gọi "Âu Ba", trong lòng vẫn có chút khoái trá.
"Các ngươi... cũng là vì Yên Chi Hồng mà đến?" Có người hỏi.
Trình Đại Lôi chớp mắt mấy cái, chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng miệng vẫn đáp: "Phải thì sao, mà không phải thì thế nào?"
"Ha ha, nhìn hắn kìa, cũng muốn nhòm ngó Yên Chi Hồng!"
"Ngay cả tơ lụa còn không mặc nổi, chẳng biết là tên nhà quê từ đâu tới."
"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à!"
Trình Đại Lôi bị chế nhạo mà có chút không hiểu ra sao. Đúng là hắn mặc quần áo vải bông, nhưng cũng không đến mức bị coi thường như vậy chứ. Trình Đại Lôi chợt có cảm giác như ở kiếp trước, kẻ đi giày bình dân bị người đi giày hàng hiệu chế giễu.
Mà Yên Chi Hồng này rốt cuộc là nhân vật thế nào?
Từ trong những tiếng cười nhạo của bọn họ, Trình Đại Lôi dần dần hiểu ra ngọn ngành.
Yên Chi Hồng này họ Liễu, tên Chỉ. Liễu gia trước kia ở thành Lạc Diệp cũng là một gia tộc giàu có, cha nàng tại chức trong quân đội, phụ trách bảo vệ bến cảng khỏi sự quấy nhiễu của hải tặc. Nhưng ông ta tiễu phỉ mãi không có kết quả, sau lại bị điều tra ra có qua lại lợi ích với hải tặc. Thành chủ trong cơn thịnh nộ đã chém đầu Liễu phụ, gia đinh, nô bộc trong nhà đều bị sung làm quan nô. Liễu Chỉ, vị thiên kim tiểu thư của Liễu gia ngày nào, cũng vì thế mà bị bán đi.
Bây giờ Liễu Chỉ này đang treo biển bán nghệ ở Hồi Yến Lâu. Nghe nói nàng có dung mạo hoa dung nguyệt mạo, khuynh quốc khuynh thành. Mấy ngày gần đây có không ít công tử nhà giàu tìm đến vì nàng, nhưng cho đến nay, vẫn chưa có ai chiếm được phương tâm của mỹ nhân.
Trình Đại Lôi lòng chợt động, nô lệ chẳng phải là một trong những mục đích hắn đến đây hay sao.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Vương Tha Mạng (Dịch)