Logo
Trang chủ
Chương 54: Vào thành cướp người

Chương 54: Vào thành cướp người

Đọc to

Tổng cộng một nghìn quan tiền, dùng xe ngựa kéo đến.

Một đồng tiền nặng chừng bốn khắc, một quan là một nghìn văn, nặng ước chừng bốn cân. Một nghìn quan tức là nặng đến bốn tấn, quả thực phải dùng xe ngựa mới chở nổi, thậm chí một cỗ xe ngựa cũng chưa chắc đã đủ. Đây cũng là lý do vì sao ở thời đại này, người ta thường dùng gấm vóc làm vật trao đổi thay cho tiền đồng, bởi ngân phiếu vẫn chưa xuất hiện.

"Như vậy đã đủ chưa? Liệu có ít quá không?" Trình Đại Lôi hỏi.

"Đủ rồi. Đại đương gia, giá nô lệ rẻ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Một nô lệ trưởng thành chỉ đáng giá một quan tiền, người già trẻ nhỏ thì vài quan là đủ. Sở dĩ mang nhiều tiền như vậy, một là vì tiền chuộc thân cho Liễu Chỉ sẽ đắt hơn, hai là để chuẩn bị cho các phương diện khác, lo lót để giao dịch được thuận lợi."

Theo vật giá hiện thời, một con ngựa giá khoảng hai mươi quan, một con trâu chừng mười lăm quan, một con lừa cũng mất bảy, tám quan. Bốn, năm quan tiền đã có thể mua được một tiểu nha hoàn xinh như hoa như ngọc, trong khi một tráng đinh khỏe mạnh cũng chỉ có giá một quan. Bởi vậy mới nói, ở thời đại này, mạng người còn không quý bằng một con lừa.

"Phải hành động gấp, chiều nay chuộc được người nhà họ Liễu về, tối nay chúng ta phải trở lại sơn trại. Đường về đã sắp xếp thế nào?"

Hiện tại, trên sơn trại chỉ còn Hoàng Tam Nguyên và Từ Linh Nhi, nếu có kẻ nào muốn đánh úp, Cáp Mô trại chẳng khác nào một tòa không thành. Vì vậy, mọi việc phải giải quyết thật nhanh, tốt nhất là ngay trong đêm nay phải trở về Cáp Mô trại.

"Lạc Diệp thành ban đêm sẽ đóng cổng, sáng hôm sau mới mở. Nhưng ta đã chuẩn bị hậu thủ với đám thành vệ, bọn chúng sẽ mở cổng cho chúng ta trong một nén hương, đủ để chúng ta đưa người ra ngoài."

"Vậy phải khẩn trương lên. Quân sư, Tần đại ca theo ta đi chuộc người. Thiếu Vũ, ngươi và Mạnh Tử Vân đi chuộc thân cho Liễu Chỉ. Chúng ta hẹn gặp lại ở ngoài thành."

Sau khi phân công nhiệm vụ, mọi người liền chia nhau hành động. Điều khiến Mạnh Tử Vân kinh ngạc là, dù nhìn thế nào, Trình Đại Lôi cũng chỉ là một gã giá áo túi cơm, nhưng tại sao những người khác lại răm rắp nghe theo lời hắn?

Khi bắt đầu thực thi kế hoạch, mặt trời đã ngả về phía tây. Trình Đại Lôi dự định sẽ quay về Cáp Mô trại ngay trong đêm. Thời gian cấp bách, nhiệm vụ nặng nề, nhưng có tiền mở đường, mọi chuyện cũng không thành vấn đề. Hắn dùng cái giá cao hơn thị trường rất nhiều để chuộc người nhà họ Liễu về. Mọi việc tiến hành vô cùng thuận lợi, khi trời vừa sẩm tối đã đưa được tất cả ra khỏi thành.

Trình Đại Lôi nhìn thấy, trong đám người này có cả trẻ nhỏ, lão nhân, lẫn những phụ nhân đã tuổi già sắc suy, tổng cộng chừng tám, chín mươi người. Khi nghe tin chính Cáp Mô trại cứu mình, đám người liền gây nên một trận xôn xao không nhỏ.

"Lão gia cả đời đối đầu với sơn trại, chúng ta sao có thể đi làm sơn tặc!"

"Làm nhục tổ tiên! Đúng là làm nhục tổ tiên!"

"Ta thà chết chứ không làm sơn tặc! Ta thà chết! Ta thà chết!"

Cảnh tượng này nằm ngoài dự liệu của Trình Đại Lôi, và hắn cũng bắt đầu mất kiên nhẫn. Kế hoạch đã xảy ra chút sai sót, đến giờ này, Mạnh Tử Vân và Lâm Thiếu Vũ vẫn chưa quay lại. Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Mạng của Mạnh Tử Vân, hắn không quan tâm, Liễu Chỉ hắn cũng chẳng để ý lắm, nhưng Lâm Thiếu Vũ lại là người của sơn trại, hắn không thể không lo. Tiếng ồn ào nhao nhác vang lên bốn phía khiến Trình Đại Lôi phiền phức vô cùng.

"Tất cả câm miệng!" Trình Đại Lôi hét lớn, ném thanh đao bên hông xuống đất: "Kẻ nào không muốn làm sơn tặc thì có thể đi chết. Cách chết cũng có nhiều, không muốn dùng đao thì có thể tìm tảng đá mà đập đầu vào, tìm cây to mà thắt cổ. Đây chẳng phải là lúc để các người thể hiện lòng trung quân ái quốc, ra vẻ cao hơn người một bậc hay sao? Muốn chết, cứ tự nhiên."

Không một ai lên tiếng. Bất kể là những lão phu tử gào thét ‘sĩ khả sát bất khả nhục’, hay những thiếu niên tự xưng một bầu nhiệt huyết, tất cả đều im bặt. Đáp lại, chỉ có ánh mắt xem thường của Trình Đại Lôi. Hắn nhìn về phía cửa thành, trong lòng thầm lo lắng. So với thời gian đã hẹn, Lâm Thiếu Vũ đã trễ quá lâu rồi.

Đúng lúc này, một con khoái mã từ hướng cửa thành phi tới, người trên ngựa chính là Mạnh Tử Vân.

"Tình hình thế nào? Lâm Thiếu Vũ và Liễu Chỉ đâu?" Trình Đại Lôi lập tức hỏi.

"Tiểu thư... hôm nay trong thành Hoàng gia có mở gia yến, tiểu thư được mời tới đó. Lúc chúng ta đến, tiểu thư đã bị người ta đưa đi rồi. Lâm Thiếu Vũ bảo ta quay về báo tin, còn hắn tự mình đi xem xét tình hình."

Liễu Chỉ tuy treo biển hành nghề ở Hồi Yến lâu, quy củ muốn gặp nàng cũng rất nhiều, nhưng một khi đã đụng phải kẻ có quyền thế, quy củ nào cũng thành vô dụng. Hoàng gia muốn nàng đi, nàng không thể không đi. Cái Hoàng gia này, dường như chính là Hoàng viên ngoại muốn cưới Tô Anh.

"Sau đó ngươi tự mình quay về?" Trình Đại Lôi nhìn Mạnh Tử Vân, buông ra hai chữ: "Ngu xuẩn!"

Nghe vậy, mặt Mạnh Tử Vân đỏ bừng, giận dữ nói: "Tiểu tử, ta đã nhịn ngươi lâu lắm rồi! Ngươi tưởng mình là ai mà có tư cách giáo huấn ta? Còn dám bất kính với ta nữa, ta nhận ra ngươi, chứ đao của ta thì không đâu!"

Đứa nhóc này quả thật không biết điều, nên dạy cho hắn biết thế nào là quy củ.

"Tần Man, động thủ."

"Vâng!"

Tần Man thúc ngựa lao lên. Mạnh Tử Vân vốn đã canh cánh trong lòng chuyện ban ngày, đang muốn tìm cơ hội dạy cho đám sơn tặc này một bài học, lúc này đã rút đao ra sẵn. Nhưng Tần Man ngay cả thương cũng không dùng tới. Trong khoảnh khắc hai ngựa lướt qua nhau, hắn đã tóm lấy cổ áo Mạnh Tử Vân, trực tiếp ném văng ra ngoài. Hai cánh tay Tần Man có khí lực ít nhất năm trăm cân, lần này phát lực, ném Mạnh Tử Vân bay lên không trung, toàn thân lơ lửng xoay một vòng rồi rơi mạnh xuống đất cách đó bảy, tám mét.

Tất cả lặng ngắt như tờ. Có người hoảng hốt chạy tới đỡ Mạnh Tử Vân dậy. Mạnh Tử Vân tuy không bị thương, nhưng xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ. Hắn trước nay luôn kiêu ngạo, gặp phải chuyện thế này vẫn là lần đầu tiên trong đời. Hắn đứng trên mặt đất, hai mắt rực lửa nhìn chằm chằm Trình Đại Lôi, sự vũ nhục này khiến hắn hận không thể cùng Trình Đại Lôi đồng quy vu tận.

"Người của Liễu gia đều không có quy củ như vậy sao?" Trình Đại Lôi ngồi trên lưng ngựa hỏi: "Nếu có lần sau, giết không tha."

Trình Đại Lôi lần đầu tiên lộ ra sát ý. Hắn trước có thể một mình lui ngàn địch, sau lại chặn được trăm tinh binh của Lục Hanh. Cư di thể, dưỡng di khí, hắn sớm đã không còn là gã giá áo túi cơm trong mắt Mạnh Tử Vân, mà đã đích thực là một vị thủ lĩnh đạo tặc hùng cứ một phương.

"Đại đương gia, bây giờ Thiếu Vũ còn ở trong thành, chúng ta phải làm sao?"

"Nếu bây giờ vào thành, e rằng khó mà ra lại được," Từ Thần Cơ nói.

Lúc này, một lão nhân nhà họ Liễu bỗng lên tiếng: "Ta biết một con đường nhỏ thông ra ngoài thành. Ở đó tường thành có một lỗ hổng, lại không có lính canh."

Trình Đại Lôi hỏi rõ vị trí con đường nhỏ, trong lòng vẫn còn đang cân nhắc. Để đám người này ở lại ngoài thành quá lâu, chậm thì sinh biến, phải nhanh chóng đưa họ đi. Nhưng Lâm Thiếu Vũ vẫn còn kẹt trong thành, không thể không cứu. Trong lòng hắn đã lờ mờ có chủ ý, chỉ là chưa hạ quyết tâm.

Từ Thần Cơ dường như đoán được Trình Đại Lôi đang nghĩ gì, liền nói: "Đại đương gia, lúc từ sơn trại đến đây, ta cũng đã mang theo cây rìu của người, đang để trên xe ngựa."

Nói rồi, Từ Thần Cơ mang cây đại phủ đến cho Trình Đại Lôi. Trình Đại Lôi nhấc cây Tuyên Hoa Phủ của mình lên, trong lòng tự tin thêm vài phần.

"Tần Man, Mạnh Tử Vân, theo ta vào thành, cướp người."

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: 5 Năm 1 Cái Kết
Quay lại truyện Ta Có Một Sơn Trại
BÌNH LUẬN