Chương 181: Bùng Nổ: Tà Vật Lớn Nhất Nam Châu!
Lý Họa Bạch đứng bên cạnh, thấy Hồng Việt ngoan ngoãn quỳ rạp trên đất không nhúc nhích, trong lòng vô cùng kinh ngạc, không khỏi thầm nghĩ: “Hồng Việt này đạo hạnh không cạn, còn lợi hại hơn cả Quyên Nhi. Vậy mà lại bị Trần Mặc trị cho ngoan ngoãn như vậy. Sức mạnh của Hoa Chú quả nhiên thần dị. Không chỉ có thể ăn mòn huyết nhục đối phương, mà còn có thể ảnh hưởng đến tinh thần.”
Tuy nhiên, Lý Họa Bạch vẫn mở lời: “Công tử, người này tu luyện thuật pháp của Từ Hàng Huệ Am, vốn có công hiệu thanh thần tĩnh khí. Có cần thiếp thân sửa đổi ký ức của đối phương không?”
Hồng Việt đang quỳ rạp trên đất nghe nói muốn sửa đổi ký ức, lập tức kinh hãi vạn phần.
Nàng biết, đây là thủ đoạn của Cảm Triệu Chi Lực, là phương pháp tàn nhẫn khiến người ta thay đổi bản tính. Một khi bị tiêm nhiễm những ký ức không tồn tại, một người sẽ sống trong hư ảo, lại còn tin là thật.
Thật sự là một phương pháp tàn nhẫn hơn cả giết người.
Hồng Việt muốn cầu xin tha thứ, nhưng vì trúng Hoa Chú của Trần Mặc, nàng không thể nói ra lời cầu xin, chỉ có thể đáng thương nhìn Trần Mặc. Mong rằng Trần Mặc đừng sửa đổi ký ức của mình.
Trần Mặc suy nghĩ một lát, lắc đầu từ chối: “Hồng Việt là đệ tử yêu quý của Huệ Nguyên Sư Thái, chắc hẳn hai người đã ở bên nhau nhiều năm, Huệ Nguyên Sư Thái tất nhiên sẽ quen thuộc với từng cử chỉ của Hồng Việt. Nếu sửa đổi ký ức, thói quen hành vi của Hồng Việt cũng dễ dàng thay đổi, nếu để Huệ Nguyên Sư Thái nghi ngờ, ngược lại sẽ gây thêm rắc rối.”
Lý Họa Bạch trầm ngâm một chút, nói: “Vẫn là công tử cẩn thận.”
Trần Mặc gật đầu, vẫy tay với Hồng Việt: “Đi đi.”
“Vâng!”
Hồng Việt gật đầu, sau đó đứng dậy chỉnh trang y phục, trang điểm, khôi phục vết thương trên người. Sau đó mới rời đi.
Trần Mặc và Lý Họa Bạch theo sát phía sau, đón màn đêm, từng chút một đến Đại Trạch Hương.
Lúc này đã là đêm khuya, ngư dân Đại Trạch Hương đi đánh cá đều đã về nhà, thuyền cá của từng hộ gia đình đều neo đậu ở bến cảng, xung quanh vắng lặng, không thấy mấy bóng người.
Lý Họa Bạch không biết “Tô tỷ tỷ” trong miệng Trần Mặc là ai, liền tò mò hỏi: “Dám hỏi công tử, không biết vị Tô tỷ tỷ kia là ai?”
Trần Mặc nói: “Một người bạn của ta, đạo hạnh cao thâm. Lần này nếu nàng ấy đến, việc bắt giữ Huệ Nguyên Sư Thái không thành vấn đề. Tuy nhiên, tấm khăn che mặt màu đỏ của sư thái đó phải cẩn thận. Tuyệt đối không thể để nàng ta liên lạc được với La Sát Ma Ma. Nếu không, dẫn đến La Sát Ma Ma, hậu họa sẽ khôn lường.”
Thấy Trần Mặc không nói rõ lai lịch của Tô tỷ tỷ, Lý Họa Bạch cũng biết không nên hỏi nhiều, nhưng nhìn Trần Mặc tự tin như vậy, trong lòng cũng yên tâm, nói: “Công tử bố trí chu toàn. Chỉ cần một lần áp chế được Huệ Nguyên Sư Thái kia. Chắc sẽ không có gì đáng ngại. Chỉ không biết Huệ Nguyên Sư Thái kia có luôn che khăn đỏ không. Nếu nàng ta luôn che khăn đỏ, thì khó tìm được cơ hội ra tay.”
Trần Mặc nói: “Phải tìm một cơ hội nàng ta bỏ khăn đỏ xuống. Chúng ta cứ đến gần căn nhà dân kia xem xét đã.”
Không lâu sau, hai người theo Hồng Việt đến một căn nhà dân hẻo lánh ở ngoại ô trấn, thấy Hồng Việt đã vào trong.
Hai người để tránh đánh rắn động cỏ, liền đứng trong một khu rừng đối diện con đường trước cửa nhà dân. Dựa vào bóng cây che chắn, từ xa quan sát mọi động tĩnh trong nhà.
Tường rào của căn nhà rất cao, không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong. Lâu lắm cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Lý Họa Bạch khẽ nói: “Công tử, chúng ta có phải đợi vị Tô tỷ tỷ kia đến đây không?”
Trần Mặc gật đầu: “Ừm. Đợi nàng ấy đến rồi mới tính toán hành động.”
Nếu chỉ là một cao thủ Thất giai Thoát Trần Cảnh, Trần Mặc tự tin với chiến lực hiện tại, hoàn toàn có thể quét ngang đối phương. Nhưng Huệ Nguyên Sư Thái này lại có một tấm khăn che mặt màu đỏ, che khăn đỏ có thể nhận được sự che chở của La Sát Ma Ma, còn có thể tùy thời liên lạc với La Sát Ma Ma.
Vậy thì cần phải cẩn trọng hơn.
Chắc hẳn La Sát Ma Ma kia có thể giám sát toàn bộ Nam Châu, tất nhiên là một tà thần cực kỳ đáng sợ.
Thật sự không thể sơ suất một chút nào.
Nghĩ đến đây, Trần Mặc đốt Huyết Hương.
...
Nói về Quyên Nhi, nàng dùng tốc độ nhanh nhất trở về Phi Lai Sơn, thẳng tiến đến Thanh Lang Bang.
Vào Bách Thảo Viên, Quyên Nhi chạy đến trung đình.
Đường Uyển đang giặt giũ quần áo, phơi một số chăn màn trong sân. Thấy Quyên Nhi trở về, Đường Uyển liền hỏi: “Quyên Nhi, sao muội lại về rồi? Công tử và mọi người đâu?”
Sau một thời gian dài ở chung, Quyên Nhi, cô gái cô độc này cũng đã quen thuộc với Đường Uyển, rất thích Đường Uyển. Bởi vì Đường Uyển bình thường rất chăm sóc Quyên Nhi, thỉnh thoảng còn mua quần áo mới cho Quyên Nhi.
Quyên Nhi cười nói: “Uyển Nhi tỷ tỷ, công tử vẫn còn bận việc bên ngoài. À phải rồi, Tô tỷ tỷ đã tỉnh chưa?”
Đường Uyển lắc đầu: “Vẫn đang ngủ trong đó.”
“Biết rồi.”
Quyên Nhi đáp một tiếng, sau đó đi vào phòng khách.
Bên trái phòng khách là phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ đóng kín.
Mờ mờ có thể thấy một ngọn nến đỏ đang lay động bên trong.
Quyên Nhi gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
“Tô tỷ tỷ.”
Không nghe thấy tiếng đáp lại.
Quyên Nhi liền tiếp tục đưa tay gõ cửa, còn tăng thêm lực, tạo ra tiếng động lớn hơn.
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Quyên Nhi luôn coi việc Trần Mặc giao là ưu tiên hàng đầu, liền dùng sức đẩy cửa ra.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng mở ra.
Bên trong ánh sáng lờ mờ, thấy Tô Ngọc Khanh mặc bộ hỉ phục màu đỏ tươi nằm yên tĩnh trên giường, hai tay đan vào nhau đặt ở bụng. Trâm cài trên đầu cũng chưa tháo xuống. Trên tủ đầu giường có thắp một ngọn nến đỏ.
Ngọn nến đỏ đặt trong một chiếc lồng kính lớn bằng nắm tay người lớn, ánh nến lay động, tỏa ra ánh sáng đỏ. Những ánh sáng này chiếu lên Tô Ngọc Khanh, khiến Tô Ngọc Khanh vốn đã mặc quần áo đỏ càng thêm đỏ rực.
Quyên Nhi có chút sợ hãi, liền tiến lên gọi hai tiếng, không thấy Tô Ngọc Khanh tỉnh lại, trong lòng liền thêm vài phần tò mò: “Tô tỷ tỷ sao lại ngủ say đến vậy?”
“Tô tỷ tỷ, Tô tỷ tỷ… Công tử gọi tỷ có việc đó.”
Quyên Nhi tiến lên nắm lấy cổ tay Tô Ngọc Khanh, lay vài cái, vẫn không nghe thấy Tô Ngọc Khanh tỉnh lại.
Quyên Nhi không còn là cái bóng ma trận ngây thơ như lúc đầu nữa, theo Trần Mặc đi khắp nơi trải qua nhiều chuyện như vậy, trí thông minh cũng không khác gì người bình thường.
“Không đúng à? Một người sao lại ngủ say đến vậy? Ngay cả công tử gần đây mệt mỏi như vậy, mỗi lần ta gọi vài tiếng cũng sẽ tỉnh lại? Cái này đã không giống một người đang ngủ nữa rồi. Mà giống một thi thể hơn?”
Quyên Nhi nghĩ như vậy, trong lòng thêm vài phần hoảng sợ.
Tuy nhiên, nàng nghĩ Tô tỷ tỷ là người Trần Mặc tin tưởng, đối với mình cũng không tệ. Liền lấy hết can đảm gọi thêm vài câu, vẫn không có tác dụng.
Quyên Nhi vẫn nhớ lời công tử dặn dò, sợ làm lỡ việc lớn của công tử, liền trèo lên giường, đưa tay vén mí mắt Tô Ngọc Khanh.
Trước đây khi Trần Mặc ngủ say, Quyên Nhi rất thích nghịch ngợm, lén lút vén mí mắt công tử.
Mặc dù bị công tử quở trách, nhưng Quyên Nhi biết chiêu này có hiệu quả.
Ngay khi Quyên Nhi cúi sát đầu Tô Ngọc Khanh, định vén mí mắt Tô Ngọc Khanh, nàng chợt thấy mình đã che khuất ánh nến, khiến đầu Tô Ngọc Khanh chìm vào bóng tối.
Đột nhiên—
Xoẹt!
Tô Ngọc Khanh đang ngủ say đột nhiên mở mắt, đó là một đôi mắt đen.
Ngay cả nhãn cầu và lòng trắng mắt cũng đen kịt. Trên người đột nhiên bùng phát một luồng khí tức hung hãn cực kỳ. Khiến Quyên Nhi sợ hãi nhảy dựng lên, theo bản năng nhảy xuống giường, lùi xa ra, co rúm lại trong góc phòng, run rẩy.
Mặc dù vậy, Quyên Nhi vẫn mở mắt, nhìn về phía Tô tỷ tỷ kia.
Thấy ánh nến đỏ lại chiếu lên Tô Ngọc Khanh, đôi mắt đen kia dần dần trở lại bình thường. Luồng khí tức bạo ngược cực kỳ đáng sợ trên người Tô Ngọc Khanh cũng theo đó mà tiêu tan.
Dần dần, Tô Ngọc Khanh mặc bộ hỉ phục màu đỏ, ngồi dậy. Thấy Quyên Nhi co rúm lại trong góc phòng run rẩy, liền xuống giường đi tới, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Quyên Nhi: “Quyên Nhi, muội sao vậy?”
Tâm trạng Quyên Nhi đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn vài phần sợ hãi, rụt rè nói: “Vừa nãy tỷ tỷ đột nhiên mở đôi mắt đen kịt, trên người tràn ngập khí tức bạo ngược hung hãn, Quyên Nhi rất sợ.”
Tô Ngọc Khanh đưa tay ôm Quyên Nhi vào lòng, dịu dàng nói: “Vừa nãy tỷ tỷ gặp ác mộng, nên không khống chế được sát khí. Quyên Nhi đừng sợ.”
Nghe lời này, Quyên Nhi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là vậy à. Vậy xem ra Quyên Nhi đến không đúng lúc rồi.”
Tô Ngọc Khanh vô cùng yêu thương vuốt ve đầu Quyên Nhi: “Đều là người nhà, đừng khách sáo như vậy. À phải rồi, muội đến tìm ta có việc gì không?”
Quyên Nhi kể lại chi tiết những gì Trần Mặc đã dặn dò.
Tô Ngọc Khanh nghe xong nhíu mày: “Từ Hàng Huệ Am thuộc La Sát Từ…”
Không nói hai lời, Tô Ngọc Khanh lấy quả cầu thủy tinh trên tủ đầu giường, giấu vào nơi kín đáo trên người, sau đó nói: “Công tử làm việc luôn cẩn trọng, có mục đích rõ ràng. Đã gọi ta đến, tất nhiên là cần ta. Quyên Nhi dẫn đường, ta đi cùng muội.”
“Ừm.”
Quyên Nhi đẩy cửa ra, bước ra ngoài.
Tô Ngọc Khanh liền theo sau.
Khi đi ngang qua sân, Đường Uyển thấy Tô Ngọc Khanh ra ngoài, trong lòng kinh ngạc: “Sao Tô tỷ tỷ lại thích mặc đồ đỏ như vậy? Nửa đêm mặc như vậy ra ngoài, thật đáng sợ.”
Nói về Tô Ngọc Khanh, nàng theo Quyên Nhi ra khỏi Thanh Lang Bang, trên đường đi hỏi Quyên Nhi rất nhiều chi tiết trước đó.
Quyên Nhi đều thành thật kể ra, cuối cùng nói: “Ta biết đạo hạnh của công tử, mặc dù Huệ Nguyên Sư Thái kia là cao thủ Thất giai Thoát Trần Cảnh. Nhưng công tử chưa chắc đã sợ nàng ta. Không biết vì sao lại muốn Tô tỷ tỷ đi cùng.”
Tô Ngọc Khanh trong lòng lại hiểu rõ: “Công tử tam pháp đồng tu, lại có Hoa Chú quỷ thần khó lường, tự nhiên không sợ Huệ Nguyên Sư Thái kia. Nhưng công tử không phải vì muốn giết sư thái đó.”
Quyên Nhi nghiêng đầu, tò mò: “Vậy công tử có ý định gì?”
Tô Ngọc Khanh nói: “Mệnh phù của sư thái kia nằm trong tay chủ trì Từ Hàng Huệ Am, nếu giết sư thái, chủ trì sẽ biết. Đến lúc đó Từ Hàng Huệ Am tất nhiên sẽ phái một lượng lớn người đến Nam Dương Phủ để báo thù cho sư thái. Như vậy, Nam Dương Phủ sẽ nguy hiểm. Thanh Lang Bang cũng sẽ rất nguy hiểm, bao gồm cả người nhà của công tử.
Ý của công tử là bắt sống sư thái kia. Nhưng sư thái kia có một tấm khăn che mặt màu đỏ quỷ thần khó lường, có thể liên lạc với La Sát Ma Ma. Bởi vậy mới mời ta đi giúp đỡ.”
Quyên Nhi: “À? Phức tạp như vậy sao.”
Tô Ngọc Khanh xoa đầu Quyên Nhi: “Dần dần, muội cũng sẽ hiểu được sự phức tạp của lòng người. Giết người không phải là bản lĩnh gì. Có thể bảo toàn bản thân và người thân mới là bản lĩnh. Đi nhanh đi.”
“Ừm.”
Hai người đều không phải người thường, tốc độ đi lại tự nhiên rất nhanh. Không lâu sau, Quyên Nhi liền theo chỉ dẫn của Huyết Hương, đến khu rừng đối diện căn nhà dân ở Đại Trạch Hương.
Lý Họa Bạch nhìn thấy Tô Ngọc Khanh, chỉ cảm thấy người phụ nữ này khí chất cao quý, phi phàm. Ban đầu không thể nhìn ra đạo hạnh sâu cạn, nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác đe dọa cực lớn, khiến Lý Họa Bạch trong lòng bất an.
Theo lý mà nói, Lý Họa Bạch từ nhỏ đã sống ở Nam Châu, còn nắm giữ một thế lực lớn như Hắc Sơn Lâu, những nhân tài kiệt xuất mà nàng từng gặp không đếm xuể. Nhưng lại hiếm khi thấy một tồn tại đáng sợ như trước mắt.
Điều khiến Lý Họa Bạch kinh ngạc hơn nữa là. Ngay cả một nữ tử như vậy, khi gặp Trần Mặc lại vô cùng lễ phép, còn làm một cái vái chào.
“Công tử. Thiếp thân đã đến.”
Trần Mặc vẫy tay: “Tiểu Ngọc không cần khách sáo. Ta gọi nàng đến…”
Chưa kịp nói hết lời, Tô Ngọc Khanh đã nói tiếp: “Thiếp thân biết, là để bắt sống Huệ Nguyên Sư Thái, tránh xảy ra chuyện gì rắc rối.”
Trần Mặc gật đầu: “Ta giới thiệu, đây là Lý Họa Bạch, chưởng sự của Hắc Sơn Lâu ở Nam Châu. Họa Bạch cô nương, đây là bạn của ta, Tô cô nương.”
Lý Họa Bạch không dám sơ suất, chắp tay: “Tô cô nương khỏe.”
Tô Ngọc Khanh đối với Lý Họa Bạch, không cung kính như đối với Trần Mặc, chỉ khẽ gật đầu: “Họa Bạch cô nương khỏe.”
Sau một hồi hàn huyên, Tô Ngọc Khanh đi thẳng vào vấn đề: “Trên đường Quyên Nhi đã kể hết tình hình cho ta nghe rồi. Bây giờ điều duy nhất cần chú ý là tấm khăn che mặt màu đỏ của Huệ Nguyên. Phải tìm cơ hội ra tay khi nàng ta không đội khăn đỏ. Chúng ta cần vào trong nhà xem xét kỹ lưỡng mới có thể quyết định thời cơ.”
Trần Mặc nói: “Huệ Nguyên là cao thủ Thất giai Thoát Trần Cảnh, trong cơ thể còn có một con quỷ bóng đen Thất giai. Chúng ta xông vào e rằng không ổn. Tiểu Ngọc có cách nào không?”
Tô Ngọc Khanh ngẩng đầu nhìn căn nhà dân kia: “Thiếp thân biết cách của Cảm Triệu Chi Lực, có thể ẩn giấu khí tức cho các vị, hóa thành bóng đen lẻn vào. Huệ Nguyên Sư Thái sẽ không phát hiện ra.”
Quả nhiên…
Trần Mặc biết mình đã tìm đúng người.
Tô Ngọc Khanh không nói nhiều, đưa tay điểm vào giữa trán ba người, sau đó bốn người hóa thành bóng đen, đi về phía căn nhà dân.
...
Đại Trạch Hương.
Nhà dân.
Hồng Việt đã trở về.
Thấy Huệ Nguyên Sư Thái đang đội khăn che mặt màu đỏ, lẩm bẩm điều gì đó trong phòng.
Hồng Việt liền không quấy rầy, mà ra sân bắt đầu bổ củi, nhóm lửa, nấu cơm.
Có lẽ vì trong lòng có chuyện, Hồng Việt cảm thấy rất khó chịu, làm gì cũng ủ rũ.
Khi nấu ăn, Hồng Việt không muốn đổ máu tươi mà Trần Mặc đưa vào nồi.
Nàng biết, trong máu này có Huyết Chú đáng sợ kia. Một khi để Huệ Nguyên Sư Thái ăn vào, Huệ Nguyên Sư Thái cũng sẽ trúng Huyết Chú. Chỉ là Huệ Nguyên Sư Thái đạo hạnh cao thâm, liệu có thể chống lại Huyết Chú này hay không, thì không ai biết được.
Nhưng, Hồng Việt thực sự không thể từ chối mệnh lệnh của Trần Mặc.
Mỗi lần từ chối, Huyết Chú trong cơ thể lại bùng phát, khiến nàng sống không bằng chết.
Trong khoảng thời gian đó, nàng thậm chí còn nảy ra ý định đi nói cho Huệ Nguyên Sư Thái biết, ý nghĩ vừa mới nảy sinh, Huyết Chú đã bắt đầu phát tác.
Thật sự rất kỳ lạ.
Cuối cùng, Hồng Việt thực sự không còn cách nào, đành rắc máu tươi vào thức ăn.
‘Sư thái, không phải con vô tình vô nghĩa, mà là con đã bị người ta tính kế. Thật sự không còn cách nào khác. Đều tại tên Trần Mặc đáng ghét kia. Sư thái muốn trách, thì trách Trần Mặc. Oan có đầu nợ có chủ, đừng trách con.’
Hồng Việt nghĩ như vậy.
Rất nhanh, một bữa chay đã được làm xong.
Hồng Việt bưng bữa chay đến phòng khách. Thấy Huệ Nguyên Sư Thái vẫn ngồi sau bàn dài, đội khăn che mặt màu đỏ, lẩm bẩm điều gì đó, liền không quấy rầy. Mà lặng lẽ chờ đợi.
Hồng Việt biết, chỉ cần Huệ Nguyên Sư Thái đội khăn che mặt màu đỏ, là có thể nhận được sự che chở của La Sát Ma Ma, có thể tùy thời liên lạc với La Sát Ma Ma, cũng có thể thông qua sự gia trì của khăn che mặt màu đỏ, liên lạc với chủ trì Từ Hàng Huệ Am.
Lúc này, chắc hẳn sư thái đang liên lạc với ai đó.
Hồng Việt không dám quấy rầy.
Một lúc lâu sau, Huệ Nguyên Sư Thái cuối cùng cũng ngừng liên lạc, từ từ vén khăn che mặt màu đỏ lên. Lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Mặc dù sư thái dung mạo già nua, nhưng làn da lại rất hồng hào, có chút vị của mặt đỏ.
“Sư thái, bữa chay đã sẵn sàng rồi. Mau đến ăn đi. Con sẽ múc cơm cho sư thái.” Hồng Việt lúc này mới mở lời.
“Ừm.”
Huệ Nguyên Sư Thái nhét khăn che mặt màu đỏ vào túi áo trong, sau đó ngồi xuống bàn ăn, nhận lấy bát cơm trắng rồi bắt đầu ăn, tiện thể hỏi: “Con và Thẩm Tự Sơn đã liên lạc được chưa?”
Hồng Việt ấp úng.
Nàng không muốn nói dối, nhưng Quỷ Chú khống chế nàng quá mạnh. Não nàng đang giằng co.
Huệ Nguyên Sư Thái liếc nàng một cái: “Sao hôm nay con lại ấp úng như vậy.”
Hồng Việt cuối cùng không thể chống lại uy lực của Quỷ Chú, liền mở lời: “Đã liên lạc được rồi. Mọi việc đều thuận lợi. Thanh Lang Bang không có gì khác thường. Chắc hẳn Trần Mặc đã chết ở Đại Âm Sơn rồi.”
Huệ Nguyên Sư Thái nghe lời này, cũng không thấy kinh ngạc: “Ta cũng đoán vậy, đã hơn nửa tháng rồi. Nếu Trần Mặc còn sống, hẳn đã trở về rồi. Nhưng Thanh Lang Bang vì sao không làm tang lễ cho Trần Mặc?”
Hồng Việt không dám tiếp lời, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Huệ Nguyên Sư Thái ngưng giọng nói: “Dù Trần Mặc đã chết, cũng có thể đã hoàn thành Nhân Long Hoạt Tế. Nhưng chúng ta lại không thể đến cổ mộ để xem xét tình hình.”
Hồng Việt cúi đầu nói: “Sư thái, sáng mai chúng ta rời khỏi nơi này đi. Trở về Nam Châu. Cứ báo cáo sự thật cho La Sát Ma Ma là được rồi.”
Huệ Nguyên Sư Thái nói: “Để cẩn thận, ngày mai ta sẽ đích thân đến Thanh Lang Bang. Tìm vài người cảm triệu một phen, hỏi cho rõ ràng.”
Thật ra khi Huệ Nguyên Sư Thái mới đến đây, nàng đã lén lút đến Thanh Lang Bang. Đọc ký ức của vài đệ tử cốt cán, quả thật không phát hiện Trần Mặc trở về. Sau đó liền dừng chân ở Đại Trạch Hương, để Hồng Việt và Thẩm Tự Sơn thay mặt xử lý việc này.
Bây giờ đã quyết định rời đi, tự nhiên trước khi rời đi sẽ đến Thanh Lang Bang một lần nữa để hỏi cho rõ ràng.
Nàng đâu biết, chỉ trong năm ngày ngắn ngủi này, nội bộ Thanh Lang Bang đã thay đổi rất nhiều.
Hồng Việt cúi đầu: “Sư thái, người vừa nãy dùng khăn đỏ liên lạc với ai vậy?”
Huệ Nguyên Sư Thái nói: “Ta vừa nãy đã liên lạc với sư phụ chủ trì một phen, báo cáo tiến độ công việc gần đây. Sư phụ chủ trì nói việc này rất lớn, muốn ta nhất định phải điều tra rõ ràng. Nếu không sẽ khó ăn nói với La Sát Ma Ma. Hơn nữa, gần đây La Sát Ma Ma có dị động.”
Xoẹt.
Hồng Việt đột nhiên ngẩng đầu: “La Sát Ma Ma dị động?”
Đối với Hồng Việt, La Sát Ma Ma từ trước đến nay là một tồn tại giống như thần linh.
Nghe nói La Sát Ma Ma dị động, nàng trong lòng vô cùng chấn động.
Huệ Nguyên Sư Thái đối với đệ tử yêu quý này cũng không giấu giếm gì, nói: “Ừm. Sư phụ chủ trì nói, gần đây La Sát Ma Ma luôn nổi giận. Dường như trở nên vô cùng bất an. Cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra.”
Hồng Việt nói: “La Sát Ma Ma bất an, con vẫn là lần đầu tiên nghe nói. La Sát Ma Ma tọa trấn Nam Châu, giám sát ba mươi sáu phủ Nam Châu, từ trước đến nay là một vị thần linh cao cao tại thượng. Sao lại cảm thấy bất an được chứ.”
Ài.
Huệ Nguyên Sư Thái lắc đầu, “Ta cũng không biết. Cứ ăn cơm trước đã. Ngày mai ta sẽ đến Thanh Lang Bang một chuyến. Nếu vẫn không điều tra ra được gì. Thì cứ về Nam Châu trước.”
“Ừm.”
Huệ Nguyên Sư Thái ăn hai miếng cơm, đặt bát đũa xuống, vừa định đứng dậy, đột nhiên ý thức được điều gì đó, đột ngột quay đầu lại:
“Ai?”
Cả phòng khách, đèn dầu lờ mờ, xung quanh yên tĩnh, không có gì đặc biệt.
Hồng Việt trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tên Trần Mặc kia hóa thành bóng đen lẻn vào nhà rồi? Vậy thì đúng là tìm chết. Huệ Nguyên Sư Thái đạo hạnh cao thâm, nhất định có thể giết chết hắn. Nếu Trần Mặc chết, Quỷ Chú của mình cũng sẽ biến mất.”
Nghĩ đến đây, Hồng Việt trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, có chút hả hê, giả vờ đứng dậy: “Huệ Nguyên Sư Thái, ở đây không có ai cả?”
Huệ Nguyên Sư Thái lập tức đi đến bên bàn dài, thắp thêm hai ngọn đèn dầu còn lại.
Ánh đèn sáng rực chiếu sáng cả phòng khách, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
Huệ Nguyên Sư Thái lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Chắc là do ta gần đây lo lắng quá độ… Con cứ đi rửa bát đũa đi, ta nghỉ ngơi một lát.”
Đột nhiên—
“Ai!?”
Huệ Nguyên Sư Thái lại hét lớn một tiếng. Sức mạnh Thất giai Thoát Trần Cảnh cuồn cuộn phóng thích, lục căn lục thức toàn bộ mở ra, cảnh giác nhìn xung quanh. Nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
Thế nhưng sự bất an trong lòng, lại càng lúc càng lớn.
Xoẹt!
Huệ Nguyên Sư Thái lập tức cầm lấy khăn che mặt màu đỏ, định đội lên đầu.
Nhưng phát hiện, tay mình không nghe lời.
Ngay cả động tác đội khăn che mặt màu đỏ, cũng không thể hoàn thành.
Dường như có một luồng sức mạnh vô hình đáng sợ, siết chặt lấy tay nàng.
Ầm!
Huệ Nguyên Sư Thái bùng nổ tất cả sức mạnh, cố gắng đội khăn che mặt màu đỏ.
Vẫn không làm được.
Khoảnh khắc này, Huệ Nguyên Sư Thái hoàn toàn hoảng loạn.
Nàng biết, có một thứ đáng sợ đã đến.
Huệ Nguyên Sư Thái lập tức kêu lớn: “Hồng Việt, ta bị thứ gì đó đè xuống rồi. Con mau giúp ta đội khăn đỏ lên.”
Không nghe thấy tiếng đáp lại.
Huệ Nguyên Sư Thái liền quay đầu nhìn lại, phát hiện Hồng Việt cũng bị thứ gì đó áp chế.
Hồng Việt muốn khóc không ra nước mắt: “Sư thái, con… con cũng không thể dùng sức được.”
Rắc rắc rắc.
Huệ Nguyên Sư Thái vẫn không thể nhúc nhích tay cầm khăn đỏ, cánh tay dường như biến thành máy móc, mặc cho nàng dùng sức thế nào cũng vô ích, chỉ vang lên tiếng xương cốt “rắc rắc” nứt vỡ.
“Thủ đoạn thật lợi hại, vậy mà có thể lặng lẽ áp chế được ta. Các hạ đã đến, xin hãy hiện thân đi.”
Xoạt.
Thật ra Trần Mặc vẫn ổn, dù sao hắn cũng đã có dự đoán về đạo hạnh của Tô Ngọc Khanh.
Ngược lại, Lý Họa Bạch đứng bên cạnh nhìn đến ngây người, thầm nghĩ: “Vị trợ thủ mà Mặc công tử mời đến này thật sự quá biến thái. Huệ Nguyên Sư Thái với đạo hạnh Thất giai Thoát Trần Cảnh, trước mặt người phụ nữ này… chẳng khác gì con kiến.”
“Được.”
Trần Mặc đi đến trước mặt Huệ Nguyên Sư Thái, đưa tay ấn đầu Huệ Nguyên, hung hăng đập xuống đất.
Bốp!
Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất sụp đổ một mảng lớn, cả phòng khách đều rung chuyển dữ dội.
Có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai.
Ầm ầm ầm!
Trần Mặc xách Huệ Nguyên Sư Thái xông ra khỏi phòng khách, vung nàng như vung búa tạ, liên tục đập xuống đất.
Khói bụi bay mù mịt, đất đá lún xuống.
Huệ Nguyên Sư Thái làm sao chịu nổi sự sỉ nhục như vậy?
“Ngươi đang làm gì!?”
“Hỗn xược!”
“Người phụ nữ kia ức hiếp bần ni thì thôi, ngươi, Trần Mặc, lại dám… Bần ni liều mạng với ngươi!”
Ầm!
Một bóng đen đột nhiên từ trong cơ thể Huệ Nguyên Sư Thái lao ra, bay lên cao ba mét, hóa thành một làn khói đen đặc, trong làn khói có tiếng quỷ dữ gào thét, ngay sau đó hóa thành một cái miệng máu khổng lồ, hung hăng cắn về phía Trần Mặc.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt~”
Trần Mặc phát ra tiếng cười lạnh lẽo, ném Huệ Nguyên Sư Thái xuống: “Ta đợi ngươi chính là con ác quỷ trong cơ thể ngươi.”
Ầm!
Khoảnh khắc tiếp theo, trong cơ thể Trần Mặc bùng nổ một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ, sức mạnh thi quỷ sáu trụ sáu văn trong chớp mắt được đẩy lên cực điểm, hung hăng đấm một quyền về phía cái miệng máu kia.
Quyền này gió mây cuồn cuộn, ác quỷ gào thét.
Hai bên đột nhiên đối chưởng. Trong chớp mắt khiến mặt đất nứt toác, cuồng phong cuồn cuộn. Ngay cả với sự hung hãn của Trần Mặc, cũng bị cái miệng máu này đánh lùi vài bước. Mỗi bước đều để lại một vết nứt trên mặt đất.
“Cũng có chút thú vị. Đây chính là thực lực của quỷ bóng đen bảy trụ. Vừa hay để ta khởi động một chút.
Tiểu Ngọc, bắt lấy Huệ Nguyên. Đợi ta bắt con ác quỷ này.”
Trần Mặc dặn dò một câu, sau đó đôi mắt biến thành đỏ như máu, răng nanh nhô ra, móng tay cũng dài ra rất nhiều. Cơ thể như cuồng phong lại một lần nữa xông về phía cái miệng máu kia.
Ầm ầm ầm!
Một người một quỷ, liền điên cuồng đối công trong sân, gây ra từng đợt sóng xung kích đáng sợ lan ra bốn phía.
Nếu Trần Mặc chỉ là một con quỷ bóng đen sáu trụ, thật sự không thể làm gì được con quỷ này. Nhưng Trần Mặc còn là một cương thi sáu văn, cương thi vốn có thể tiêu diệt quỷ vật cùng cấp. Tự nhiên khác biệt.
Sau vài hiệp, hai bên đánh hòa.
Ngay lúc này—
Trần Mặc hai tay tách ra, Thoát Trần Chi Lực trên người hóa thành từng dòng nước, bao quanh cái miệng máu, hung hăng đè ép về phía đối phương.
Thiên Thủy Hồi Lưu!
Ầm rắc!
Cái miệng máu vốn đã có chút khó khăn, lúc này bị Thiên Thủy Hồi Lưu tấn công bất ngờ, liền phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cái gì?
Lý Họa Bạch nhìn đến ngây người, trong lòng đập thình thịch: “Mới có mấy ngày thôi sao? Mặc công tử đã luyện thành tầng thứ sáu của Thiên Thủy Công: Thiên Thủy Hồi Lưu… Ta luyện mười mấy năm rồi, vẫn chưa đạt đến cảnh giới này. Cái này… còn là người sao?”
Tuy nhiên, điều đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau.
Lý Họa Bạch rõ ràng thấy Trần Mặc sau khi dùng Thiên Thủy Hồi Lưu, lại dùng tầng thứ sáu của Kháo Sơn Quyết: Bích Lập Thiên Nhận!
Hít!
Lý Họa Bạch hít một hơi khí lạnh, cả người dường như rơi vào hầm băng: “Mặc công tử luyện Thiên Thủy Công đến tầng cuối cùng thì thôi đi, vậy mà ngay cả tầng cuối cùng của Kháo Sơn Quyết cũng luyện thành. Thật sự quá khoa trương rồi.”
Thiếu niên này…
Lý Họa Bạch trợn tròn mắt, thấy con ác quỷ miệng máu kia ban đầu còn chiếm chút thượng phong, đến sau… thì bị Trần Mặc áp chế toàn diện.
Khoảng một khắc sau… con ác quỷ miệng máu, bị Trần Mặc đánh chết tươi.
Phụt!
Cái miệng máu thật sự phun ra một ngụm máu tươi, sau đó mềm nhũn nằm trên đất.
Hiện ra chân thân.
Là một cái đầu lâu.
Hô!
Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm, từ từ đi đến trước cái đầu lâu, thầm nghĩ: “Quỷ bóng đen bảy trụ… cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Mở bảng điều khiển.
[Nguyên Giải Tinh Hoa +]
[Nguyên Giải Tinh Hoa hiện có thể dùng]
[Gợi ý: Con ác quỷ này là một cái đầu lâu, đạo hạnh không cạn, tự mang Cảm Triệu Chi Lực.]
[Phát hiện vật thể có thể giải cấu?]
[Có giải cấu không?]
Mặc dù quỷ vật này không bằng con giao xà đại yêu mà Tiểu Dạ đã giết trong giấc mơ ngày trước. Nhưng đối với Trần Mặc hiện tại, lại vô cùng phù hợp.
Trần Mặc động niệm: Giải cấu.
Ong!
Theo một trận đau đầu, trước mắt hiện ra từng dòng chữ.
[Tên: Huyết Khô Lâu]
[Loại: Quỷ vật thuộc huyết mạch, tự mang huyết mạch chủ thể, có thể sinh ra huyết mạch cộng sinh.]
[Chức năng: Huyết mạch cảm triệu, lực lớn vô cùng.]
Thấy đến đây, Trần Mặc thầm nghĩ: “Cái này cũng gọi là lực lớn vô cùng sao? Cảm giác vẫn không bằng cương thi dễ dùng hơn.”
Thu lại suy nghĩ, Trần Mặc tiếp tục đọc xuống.
[Ghi chú: Huyết Khô Lâu này có Cảm Triệu Chi Lực, thúc đẩy huyết mạch có thể phát huy Cảm Triệu Chi Lực.]
[Thành phần: Là thi thể của một quỷ vật mạnh mẽ, để lại cái đầu.]
[Tiêu hao Nguyên Giải Tinh Hoa có thể sửa đổi Bản Mệnh Hương của bản thân, đạt đến trạng thái tương dung với đầu lâu.]
[Có sửa đổi không?]
Trần Mặc ngẩn ra: “Sửa đổi cảnh giới Thoát Trần cần mười vạn Nguyên Giải Tinh Hoa, sửa đổi Bản Mệnh Hương lại rẻ hơn sao?”
Trần Mặc cũng không nghĩ nhiều, lập tức động niệm: Sửa đổi.
Ầm!
Đau đớn tràn ngập toàn thân, ngay sau đó cảm thấy có một con dao mổ đi vào Quỷ Mệnh Hương trong thức hải của mình, sửa đổi lò hương và Bản Mệnh Hương một trận. Do sửa đổi không phải nhục thân, mà là tinh thần thức hải.
Nhục thân không đau, nhưng tinh thần rất khó chịu.
Trần Mặc nghiến răng chịu đựng.
Một lúc lâu sau, đau đớn mới từ từ tiêu tan.
[Sửa đổi thành công, ngươi có thể hoàn toàn hấp thụ Huyết Khô Lâu này. Có thể nhận được đạo hạnh của đối phương, và Cảm Triệu Chi Lực.]
[Gợi ý: Cảm Triệu Chi Lực của Huyết Khô Lâu này có tác động nhất định đến tinh thần của ngươi, có thể dẫn đến tinh thần xuất hiện sai lệch nhẹ.]
[Tổng bình: Tổng thể có thể kiểm soát.]
Thấy tổng bình cuối cùng, Trần Mặc cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Kim Chỉ nói tổng thể có thể kiểm soát, về cơ bản có nghĩa là hoàn toàn có thể kiểm soát.
Nghĩ đến đây, Trần Mặc từ từ ngồi xổm xuống, đặt tay lên cái đầu lâu kia.
Xoạt~
Cái đầu lâu vậy mà tự động vỡ vụn, hóa thành một luồng tinh khí vô hình, chảy vào trong cơ thể Trần Mặc.
Ngay sau đó Trần Mặc cảm thấy cơ thể rung chuyển dữ dội. Luồng tinh khí đó chảy vào cơ thể, đi vào Bản Mệnh Hương Lô trong thức hải. Từ từ dung hợp vào sáu trụ Bản Mệnh Hương của mình.
Cực kỳ lớn mạnh sáu gốc Bản Mệnh Hương của mình.
Đột nhiên—
Rắc!
Dường như có thứ gì đó vỡ nứt.
Trụ Bản Mệnh Hương thứ bảy nhú ra một cái đầu nhỏ.
Trần Mặc nhìn thấy vô cùng vui mừng: “Ta đây là đột phá đạo hạnh bảy trụ sao? Đúng là một niềm vui bất ngờ. Xem ra cái Huyết Khô Lâu này hợp với ta.”
‘Ta cứ thế mà đột phá bảy văn bảy trụ sao? Lý Họa Bạch không phải nói… giữa sáu trụ và bảy trụ có một ranh giới khổng lồ sao? Ta đây là chuyện gì vậy?’
Không chỉ vậy, trong trụ Bản Mệnh Hương thứ bảy còn tự động xuất hiện đạo cương văn thứ bảy.
Điều này khiến Trần Mặc kinh ngạc.
Theo lý mà nói, đột phá của quỷ bóng đen đơn giản hơn cương thi.
Không ngờ mình vừa đột phá đạo hạnh bảy trụ, đạo cương văn thứ bảy cũng theo đó mà mọc ra trong Bản Mệnh Hương.
Đối mặt với sự tăng trưởng đạo hạnh vượt lẽ thường này, Trần Mặc trong lòng ngược lại cảm thấy có chút bất an.
Nhưng đạo cương văn thứ bảy lại thật sự xuất hiện.
Trần Mặc ngẩn người rất lâu, cuối cùng đành chịu.
Thôi vậy, dù sao đột phá bảy trụ bảy văn cũng là chuyện tốt.
Đạo hạnh ngàn vàng khó đổi, đâu có ai chê nhiều.
Hô!
Trần Mặc thở phào một hơi, ngồi khoanh chân xuống đất.
Vận chuyển một phen đạo hạnh thi quỷ bảy văn bảy trụ. Lập tức cảm thấy thể chất và tinh thần được nâng cao rất nhiều. Cảm giác uể oải buồn ngủ trước đây đã biến mất bảy tám phần. Giữa những lần giơ tay còn bùng phát ra sức mạnh chưa từng có.
Cơ bắp săn chắc, gân cốt vang lên.
Một lúc lâu sau, Trần Mặc hơi quen thuộc với cảnh giới mới, mới từ từ thu tay lại.
‘Với thực lực hiện tại của ta, nếu đối đầu với Huệ Nguyên Sư Thái kia một lần nữa, e rằng ba năm quyền là có thể đánh gục nàng ta.’
Hắn đứng dậy, thu hồi đạo hạnh. Mắt, móng tay và răng nanh cũng biến mất, cả người trở lại bình thường.
Quay đầu nhìn lại, thấy Lý Họa Bạch đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc. Còn Tô Ngọc Khanh vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Lý Họa Bạch bước tới hỏi: “Công tử… có phải đã đột phá đạo hạnh bảy trụ rồi không?”
Trần Mặc gật đầu: “Ừm.”
Lý Họa Bạch: “Chúc mừng công tử, đạo hạnh lại tinh tiến.”
Miệng nói chúc mừng, trong lòng lại sợ hãi. Trước đây nàng hợp tác với Trần Mặc, tuy hạ thấp thân phận, nhưng ít nhiều cũng có chút bất đắc dĩ. Nhưng giờ nhìn lại vị Mặc công tử này, lại từ tận đáy lòng cảm thấy sợ hãi.
Đạo hạnh bảy trụ!
Nhìn khắp Nam Châu, cũng coi như là một tồn tại phi thường rồi.
Hắn mới mười sáu tuổi thôi…
Tô Ngọc Khanh xách Huệ Nguyên Sư Thái đang thổ huyết đi tới: “Công tử có cảm thấy khó chịu gì không?”
“Không có.” Trần Mặc nói: “Lần này đa tạ Tiểu Ngọc giúp đỡ. Chúng ta về Thanh Lang Bang đi. À phải rồi, Quyên Nhi, muội đến bờ sông Phi Lai Sơn bắt Thẩm Tự Sơn đến Bách Thảo Viên.”
“Ừm.”
Quyên Nhi lập tức chạy đi.
Thẩm Tự Sơn bị Lý Họa Bạch sửa đổi ký ức trước, bị Trần Mặc gieo Huyết Chú sau. Trần Mặc đã sớm cho Thẩm Tự Sơn trở về bờ sông Phi Lai Sơn chờ đợi. Chỉ cần Quyên Nhi chạy một chuyến, là có thể đưa Thẩm Tự Sơn về.
...
Mọi người đưa Huệ Nguyên Sư Thái về Bách Thảo Viên.
Đã là nửa đêm rồi.
Lý Họa Bạch sau một đêm lao lực, đã mệt mỏi rã rời, liền đi đến phòng ở tiền viện nghỉ ngơi.
Trần Mặc và Tô Ngọc Khanh xách Huệ Nguyên Sư Thái đến trung đình.
Bốp!
Tô Ngọc Khanh trực tiếp ném Huệ Nguyên Sư Thái vào phòng khách, còn rất chu đáo rót trà cho Trần Mặc: “Công tử định xử lý Huệ Nguyên Sư Thái này thế nào?”
Trần Mặc ngồi trên ghế, lấy tấm khăn che mặt màu đỏ ra xem xét, không phát hiện có gì khác biệt: “Vẫn cần làm phiền Tiểu Ngọc đọc ký ức của Huệ Nguyên một phen.”
Trần Mặc đã có Cảm Triệu Chi Lực của Huyết Khô Lâu, nhưng sử dụng chưa thuần thục. Thêm vào đó, Huệ Nguyên Sư Thái tuy không còn quỷ vật trong cơ thể, nhưng bản thân là một cao thủ Thất giai Thoát Trần Cảnh. Trần Mặc liền không có ý định tự mình thử.
Dù sao việc sử dụng Cảm Triệu Chi Lực bản thân là một việc rất nguy hiểm, có nghĩa là ký ức của hai bên liên kết. Nếu tu vi của hai bên gần nhau, dễ bị phản phệ. Đa số đều sử dụng Cảm Triệu Chi Lực đối với những tồn tại cấp thấp hơn.
Để Tô Ngọc Khanh ra tay, tự nhiên càng ổn thỏa hơn.
“Được.”
Tô Ngọc Khanh đưa tay ấn đầu Huệ Nguyên Sư Thái, bắt đầu đọc ký ức.
Và lúc này Quyên Nhi cõng Thẩm Tự Sơn trở về.
Trần Mặc bảo Quyên Nhi đưa Thẩm Tự Sơn ra hậu viện, mình đi theo… kết quả lấy mạng Thẩm Tự Sơn. Tiện thể hấp thụ Nguyên Giải Tinh Hoa.
Cứ như vậy, Nguyên Giải Tinh Hoa còn lại của Trần Mặc đã có 18 vạn.
“Quyên Nhi, muội xử lý thi thể của Thẩm Tự Sơn đi.”
Dặn dò Quyên Nhi xong, Trần Mặc trở lại chính phòng trung đình, thấy Tô Ngọc Khanh đã thu tay, liền hỏi: “Thế nào? Trong ký ức của nàng ta có thông tin gì liên quan đến La Sát Ma Ma không?”
Tô Ngọc Khanh sắc mặt ngưng trọng, lắc đầu: “Nàng ta không có ký ức.”
Trần Mặc ngẩn ra: “Không có ký ức?”
Một người làm sao có thể không có ký ức chứ?
Tô Ngọc Khanh nói: “Hoặc là nói, ký ức của nàng ta không nằm trong đầu nàng ta.”
“Ký ức của một người lại không nằm trong đầu sao?” Trần Mặc tiến đến gần Huệ Nguyên Sư Thái xem xét, chỉ thấy Huệ Nguyên Sư Thái da dẻ đỏ bừng, ngay cả đỉnh đầu cũng đỏ. Có chút vị của Quan Nhị Gia mặt đỏ.
Nhưng người thì bình thường mà.
Trần Mặc đá Huệ Nguyên Sư Thái hai cái: “Ký ức của ngươi đâu?”
Phụt!
Huệ Nguyên Sư Thái lúc này đang nằm trên đất thổ huyết, cơ thể vô cùng suy yếu. Kể từ khi quỷ vật trong cơ thể nàng bị Trần Mặc giết chết, cơ thể nàng ngày càng suy sụp, lúc này ngay cả lời cũng không nói ra được.
Tô Ngọc Khanh nói: “Có lẽ nàng ta bị công tử đánh trọng thương trước, quỷ vật trong cơ thể bị giết sau. Lúc này thương thế quá nặng, để nàng ta dưỡng thương một đêm, ngày mai tinh thần hồi phục, hỏi sẽ biết.”
Trần Mặc cũng đành chấp nhận: “Chỉ có thể như vậy thôi. Lát nữa ta sẽ bảo Quyên Nhi canh chừng nàng ta. Ta đi sương phòng bên cạnh luyện công, Tiểu Ngọc tối nay cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Nhưng để cẩn thận, vẫn cần phế bỏ đạo hạnh của đối phương mới được.”
Rắc!
Trần Mặc một cước đạp xuống, cắt đứt huyết mạch chi lực của
Đề xuất Tiên Hiệp: Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm (Dịch)