Chương 340: Người ta nằm mộng cũng nhớ muốn đột phá
Lâm Tiểu Mãn vô cùng cao hứng khi trở về Lạc Hà phong, đem con ngư thú thất giai mới bắt được lấy ra cho Đoàn Tử xem, quả nhiên nhận được một tràng reo hò tán dương của nàng. "Hôm nay chúng ta sẽ ăn cá, canh chua cá, à đúng rồi, Đoàn Tử, ngươi còn chưa nếm qua chả cá viên đúng không? Hôm nay ta sẽ làm chả cá viên." Nói đoạn, nàng lại nghĩ đến món thịt cá từng nếm trước đây: đem thịt cá giã nát trộn với bột mì, rồi nhồi vào những quả ớt xanh đã cắt đôi và khoét sạch ruột, sau đó chiên vàng thơm cho đến khi hai mặt hơi khô. Hương vị ấy cũng rất tuyệt. Mặc dù không phải món ăn đậm đà hương vị, nhưng nàng cũng rất thích.
"Meo ~" Chỉ cần là món ăn liên quan đến thịt cá, Đoàn Tử đều thích. Lâm Tiểu Mãn bận rộn một hồi, làm ra một bàn đầy ắp các món cá.
"Vài ngày tới, ta có lẽ sẽ phải đi ra ngoài một chuyến, hai người các ngươi có muốn ở lại Lạc Hà phong không?" Nếu là trước đây, nàng chắc chắn sẽ không yên lòng khi để Đoàn Tử và Bạch Bạch ở lại tông môn, sợ bị người phát hiện, sợ chúng chạy lung tung ăn đồ của nhà khác, gây ra chuyện không hay. Nhưng bây giờ, nàng có sơn phong của riêng mình, hơn nữa còn cố ý chạy tới Trận phong mua một Hộ Sơn đại trận. Chỉ cần Đoàn Tử và Bạch Bạch không chạy xuống núi, sẽ không bị người phát hiện; không có nàng cho phép, người khác cũng không thể lên núi được. Ngay cả các tạp dịch đệ tử dưới núi, nếu không được cho phép, cũng nhiều nhất chỉ có thể tới lưng chừng núi, không thể tiến thêm một tấc.
Đoàn Tử ngẩng đầu nhìn nàng: "Tiểu Mãn sắp xuống núi ư? Đi đâu vậy?" "Ừm, có một bí cảnh, có lẽ cần phải đi vào khám phá một lần." "Ta đi cùng ngươi." Lâm Tiểu Mãn kinh ngạc, nàng cứ nghĩ Đoàn Tử không muốn ra ngoài, muốn ở lại trên núi tiếp tục trồng Bồ Đề gạo và nho của mình.
"Nhưng những Bồ Đề gạo trên núi này thì sao?" Đoàn Tử vô tư lắc đầu: "Không sao, giao cho các tạp dịch đệ tử dưới núi là được, chỉ cần tưới tưới nước, bắt bắt trùng là xong." Đến lúc đó nàng sẽ dự trữ thêm linh lực trong ruộng, cũng có thể cung cấp dinh dưỡng cho Bồ Đề gạo. Nàng nhớ rõ trong mộng người nhà cũng làm như thế.
Lâm Tiểu Mãn nhìn về phía Bạch Bạch, tiểu gia hỏa mở to đôi mắt nhỏ tròn xoe đảo lia lịa. "Chi chi." Ta đi cùng chủ nhân nha. "Được thôi, vậy chúng ta cùng đi. Nếu như bị vây trong bí cảnh, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đối mặt." Lâm Tiểu Mãn gật đầu, cùng đi cũng tốt, có sự tồn tại của Đoàn Tử với thực lực thất giai, nàng cũng thêm phần an tâm. Mặc dù bây giờ thực lực nàng tăng vọt, trên Phù lục nhất đạo cũng tiến bộ không ít, uy lực của Phù lục trong tay lại lớn thêm một vòng, ngay cả Bản Mệnh Pháp Bảo của nàng cũng được tăng cấp nhờ thực lực tăng trưởng. Nhưng mà, sư phụ nàng thực lực mạnh như vậy mà vẫn bị vây trong bí cảnh, có thể suy ra sự nguy hiểm lớn đến mức nào ở đó. Vạn sự cẩn thận là hơn!
"Meo ~" "Chi chi ~" Đoàn Tử và Bạch Bạch đều cao hứng kêu một tiếng, sau đó vùi đầu tiếp tục ăn uống.
Những ngày tiếp theo, Đoàn Tử mang theo Bạch Bạch cả ngày bận rộn trong vườn, chuẩn bị cho chuyến đi xa quan trọng sắp tới. Còn Lâm Tiểu Mãn thì điên cuồng luyện Phù trong thư phòng. Phù lục trong tay nàng rất nhiều, nhưng đại bộ phận đều là Phù lục Địa giai trung cấp. Phù lục cao cấp thì nàng vừa học vừa luyện, mặc dù có, nhưng số lượng không quá nhiều, nàng vẫn chưa đủ an tâm. Không lâu sau, quả nhiên tông môn liền thông cáo về chuyến đi bí cảnh này, hơn nữa còn yêu cầu các Phù tu từ Kết Đan kỳ đến Nguyên Anh kỳ của Phù phong tốt nhất đều tham gia. Về phần đệ tử các phong khác, thì tùy ý mọi người đăng ký.
Đến đây, Lâm Tiểu Mãn càng thêm bận rộn, chạy tới khắp các đỉnh núi để mua sắm vật dụng cần thiết, như Phù văn, Phù mực, Đan dược, Trận pháp, v.v. Sau một trận "tiêu phí", điểm tích lũy của nàng lại cứ thế rơi vùn vụt. Bất quá, nàng cũng không hề xót xa. Linh thạch và điểm tích lũy kiếm được là để tiêu xài mà thôi, để đó cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa, hiện giờ nàng lại có không ít cả hai thứ này, đặc biệt là sau khi bắt đầu mua Bạch Ngọc Linh Tửu, dù là Linh thạch hay điểm tích lũy, Vương Mộc Sâm đều nguyện ý chuyển đổi theo ý muốn của nàng. Đương nhiên, không thể dùng toàn bộ điểm tích lũy, nếu không hắn sẽ chịu thiệt thòi quá lớn.
Đợi đến ngày xuất phát, Lâm Tiểu Mãn tinh thần phấn chấn. Nàng thu xếp xong đồ đạc, sắp xếp đâu vào đấy mọi việc ở Lạc Hà phong, trước khi rời đi đã khởi động trận pháp, rồi dẫn Đoàn Tử và Bạch Bạch xuất phát đi về phía quảng trường.
"Hắc hắc, bên này, bên này! Tiểu Mãn, mau lại đây!" Vừa tới quảng trường, liền nghe thấy giọng nói vui vẻ của Trần Thư Ngôn. Lâm Tiểu Mãn vô thức mỉm cười, bước tới. "Thư Ngôn à, phải nhờ ngươi bảo hộ rồi." Lần này, số người đăng ký tiến vào bí cảnh kỳ thực không ít. Ngoài các Phù tu của Phù phong ra, các phong khác cũng có không ít người tham gia. Chủ yếu là vì mọi người thấy Trương Hữu Đạo bị nhốt trong bí cảnh lâu như vậy mới ra, vừa ra liền trực tiếp tấn thăng tu vi, từ Nguyên Anh sơ kỳ lên Nguyên Anh trung kỳ. Phải biết, đây chính là Nguyên Anh kỳ, đột phá một tiểu cảnh giới cũng đã vô cùng khó khăn, vậy mà chưa tới mười năm hắn đã đột phá, tốc độ thật nhanh. Cho nên, rất nhiều người đều muốn đi vào bí cảnh này để tìm kiếm cơ duyên.
"Không có vấn đề, cứ giao cho ta!" Trần Thư Ngôn cười híp mí nói. Nàng rất thích cùng Tiểu Mãn đi ra ngoài xông pha. Qua những năm kinh nghiệm này, nàng phát hiện, vẫn là khi ở cùng Tiểu Mãn, nàng gặp được nhiều bảo vật tốt hơn hẳn. Tự nàng đi ra ngoài, thì chỉ toàn đánh quái thôi. Đương nhiên, điều này nàng thích, có thể tích lũy kinh nghiệm từ chiến đấu, tăng cường thực lực, trên Kiếm đạo càng có cảm ngộ đột phá. Nhưng mà, mỗi lần đánh xong mà không có phần thưởng thực chất thì cũng có chút thất vọng. Nếu là trước đây, nàng có lẽ vẫn chưa cảm nhận được sự được mất rõ ràng, nhưng kể từ khi hợp tác với Tiểu Mãn, sau mỗi lần đánh quái đều có thể nhận được một ít chiến lợi phẩm, như Linh thực, Linh quả, v.v., đều rất không tệ. Hơn nữa, chính là khi ở cùng Tiểu Mãn, những yêu thú mà họ đánh được đều có chất thịt tươi ngon; còn tự nàng đụng phải thì toàn là những con thịt không ăn được, thậm chí không thể nuốt trôi. Có khi, nàng thật sự hoài nghi có phải mình quá xui xẻo không.
Vương Mộc Sâm cũng tham gia, bất quá hắn đi cùng huynh trưởng của hắn. Còn Lâm Tiểu Mãn thì tổ hợp với Trần Thư Ngôn, Lưu Tử Mặc và Chu Vũ. Ban đầu, ba vị sư huynh của nàng định cùng nhau lập đội, nhưng Trần Thư Ngôn cũng đã đăng ký, nên Lâm Tiểu Mãn đương nhiên mời nàng cùng đi. Có một Kiếm tu thực lực siêu cường gia nhập, Lưu Tử Mặc và Chu Vũ tự nhiên không có lý do gì để không đồng ý. Vương Điềm Điềm ban đầu cũng muốn tham gia, nhưng vì nàng không phải Phù tu, lại thêm gia tộc yêu cầu nàng phải cố gắng tu luyện, cho nên lần này liền không có đăng ký.
Một đoàn người xuất phát đi về phía bí cảnh mà Trương Hữu Đạo đã nhắc đến: Linh Phù bí cảnh. Chỉ cần nghe tên, liền biết bí cảnh này có liên quan đến Phù lục. Lâm Tiểu Mãn hoài nghi tên bí cảnh này là do sư phụ nàng đặt. Đến nơi, vị trí lại là khu vực Mê Vụ Sâm Lâm không xa Thiên Diễn tông. Lâm Tiểu Mãn nhịn không được quay đầu nhìn về hướng Thiên Diễn tông, hóa ra sư phụ nàng bị vây ở một nơi cách tông môn chưa đầy ba ngày hành trình, kêu trời không thấu, kêu đất chẳng hay, hẳn là tuyệt vọng lắm chứ?!
Nhưng quay đầu lại nghĩ, không đúng, nào có tuyệt vọng gì chứ? Sư phụ nàng còn đột phá nữa là! Người ta nằm mộng cũng muốn đột phá, vậy mà hắn bị nhốt mười năm liền thành công.
Không để nàng suy nghĩ nhiều, người của Vạn Pháp môn bên kia cũng theo sát phía sau đến nơi. Lâm Tiểu Mãn đứng ở phía sau, nhìn sư phụ nàng cùng một vị trưởng lão của Chủ phong tiến lên giao tế, chào hỏi. Sau đó liền thấy từ trên phi thuyền của đối phương xuống tới một gương mặt quen thuộc.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tru Tiên (Dịch)