Nói nhiều như vậy, tóm lại sinh vật này có dễ nuôi không?
Lúc này, thấy mọi người đang bàn tán xôn xao, tranh cãi về lai lịch của Tiểu Vọng Nguyệt, Cố Trường Ca không khỏi khoát tay, ngắt lời hỏi.
"Thật sự rất dễ nuôi, hơn nữa, vì Vọng Nguyệt vốn là Tiên thú, chỉ cần hấp thụ các loại linh khí giữa trời đất là có thể sống được."
Một vị tộc lão gật đầu nói.
"Nếu đã như vậy, tìm một tinh vực, thả nuôi nó ở đó là được. Với năng lực của nó, chắc chắn sẽ không chết đói."
Cố Trường Ca lạnh nhạt nói.
"Ngươi không có ý định tự mình nuôi nó sao?"
Nghe nói thế, một vị tộc lão không khỏi kinh ngạc hỏi. Đây chính là sinh vật do Cố Trường Ca mang về, hơn nữa còn là một hậu duệ Vọng Nguyệt vô cùng quý hiếm, nếu không họ đã chẳng tụ tập đông đủ đến đây tò mò như vậy.
"Đã dễ nuôi, nuôi thế nào cũng vậy."
"Ta cũng không có nhiều thời gian để nuôi nó bên mình."
Cố Trường Ca lắc đầu nói, nếu không phải vì lý do này, thì cớ gì hắn phải mang hậu duệ Vọng Nguyệt về tộc? Chẳng qua là ngại phiền phức.
Một đám tộc lão nghe nói thế, cũng có chút trầm mặc. Hậu duệ Vọng Nguyệt thuộc về Cố Trường Ca, việc nuôi dưỡng nó thế nào là chuyện của hắn, họ cũng không thể can thiệp quá nhiều. Hơn nữa, hậu duệ Vọng Nguyệt vốn là Tiên thú, dù chưa trưởng thành nhưng sức mạnh của nó đã vượt xa các hung thú khác. Coi như nuôi thả, nó cũng có thể sinh sống rất thoải mái.
Cương vực Cố gia vô biên, tinh vực màu mỡ lại càng nhiều vô số kể. Trừ phi những tu sĩ đó gan to bằng trời, không sợ diệt tộc, bằng không ai dám đến đây cướp đoạt hậu duệ Vọng Nguyệt?
Tiểu Vọng Nguyệt rõ ràng nghe hiểu ý tứ lời nói của Cố Trường Ca, đôi mắt to tròn trong veo lộ rõ vẻ ủy khuất. Nhưng đối với hắn dường như có chút e ngại, không dám biểu lộ điều gì, đành phải nằm im ở đó, không động đậy. Nó nhớ rất rõ, khi ở Chưởng Thiên điện, Cố Trường Ca đã không nói như vậy. Lúc ấy hắn luôn miệng nói để nó ăn sạch mười vạn tinh vực cũng không thành vấn đề, giờ lại ngay cả nuôi nó cũng không muốn? Quả nhiên đàn ông đẹp đều không thể tin được.
"Sao vậy? Tiểu gia hỏa, ngươi chẳng lẽ còn không muốn?"
Nhận thấy cảm xúc của Tiểu Vọng Nguyệt thay đổi, Cố Trường Ca không khỏi thích thú hỏi.
Tiểu Vọng Nguyệt hiển nhiên cũng không nghĩ tới Cố Trường Ca sẽ hỏi mình, trong nháy mắt như thể bị giật mình, lùi về phía sau Đạo Đài Trì. Trông rất nhỏ yếu, đáng thương và bất lực, trong đôi mắt to tròn lộ rõ vẻ e ngại hắn.
"Cái này..."
Một đám tộc lão nhìn cảnh này, cũng không biết nói gì. Hậu duệ Vọng Nguyệt này đối với họ không có phản ứng gì, thế nhưng đối với Cố Trường Ca lại vô cùng e ngại. Chẳng lẽ trước đó nó đã trải qua điều gì?
Cố Trường Ca không nhịn được cười, "Đi theo ta ngươi ăn sung mặc sướng, cả một tinh vực rộng lớn đều cho ngươi ăn, còn chê chưa đủ sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đi theo tên phế vật kia?"
Nghe nói thế, Tiểu Vọng Nguyệt vội vàng lắc đầu, đôi mắt to tròn nhìn hắn. Mặc dù Cố Trường Ca rất đáng sợ, nhưng đi theo hắn ít nhất sẽ không chịu đói. Nếu là đi theo cái phàm nhân mà nó đã thấy trước đó ở Chưởng Thiên điện, nó e rằng sẽ chết đói.
"Vậy ngươi còn có điều gì không muốn? Muốn ở bên cạnh ta sao?" Cố Trường Ca cười hỏi.
Tiểu Vọng Nguyệt chần chờ nhìn hắn, cuối cùng gật đầu. Biết rõ Cố Trường Ca rất nguy hiểm, nhưng trực giác nói cho nó biết, đi theo người đàn ông này sẽ không thiệt thòi.
"Vậy ngươi cho là ta sẽ để một kẻ vướng víu đi theo ta?" Cố Trường Ca thích thú hỏi ngược lại.
Nghe nói thế, Tiểu Vọng Nguyệt có chút ủ rũ cụp đầu xuống, miệng lộc cộc phun ra bọt khí.
Nhưng mà đúng vào lúc này, cùng với một giọng nói lạnh lùng, trong cung điện bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Khuôn mặt mơ hồ, mờ ảo, tư thái thon dài cao gầy, mái tóc đen bay lượn giữa không trung, mang khí chất siêu nhiên, tuyệt đại.
Chính là Cố Thanh Y.
Rất nhiều tộc lão hiển nhiên cũng không nghĩ tới Cố Thanh Y sẽ hiện thân, có chút kinh ngạc, thái độ đối với nàng rõ ràng khác biệt so với Cố Trường Ca. Mặc dù Cố Trường Ca là thiếu chủ, nhưng cuối cùng chỉ là hậu bối. Mà thế hệ của Cố Thanh Y rõ ràng cổ lão hơn họ rất nhiều, hơn nữa tu vi cũng thâm bất khả trắc. Có lời đồn rằng nàng còn thành đạo trước cả phụ thân Cố Trường Ca, tức Cố Lâm Thiên, gia chủ Cố gia hiện tại. Đương nhiên, bây giờ Cố Thanh Y rốt cuộc có tu vi thế nào, một đám tộc lão cũng không biết. Thậm chí ngay cả đây có phải là chân thân của nàng hay không cũng không rõ ràng.
Cố Thanh Y vừa hiện thân, ánh mắt liền rơi về phía Tiểu Vọng Nguyệt đang ở trong đạo đài tiên ngọc, tựa hồ có chút phức tạp. Nhưng thần sắc này cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh không chút gợn sóng.
"Nếu đã như vậy, vậy ta xin đa tạ Thanh di."
Cố Trường Ca cười cười, việc Cố Thanh Y chủ động hiện thân, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng chưa từng hỏi nguyên nhân.
Cố Thanh Y nhìn hắn một cái, gật đầu. Mà Tiểu Vọng Nguyệt trong Đạo Đài Trì tiên ngọc, lại có vẻ thân mật với nàng, thậm chí bơi về phía trước một đoạn, muốn tiếp cận Cố Thanh Y.
Cố Thanh Y trên mặt cũng hiếm khi lộ ra nụ cười, mặc dù chỉ là thoáng qua rồi biến mất, nhưng Cố Trường Ca lại thấy rất rõ ràng. Hắn khẽ nhướng mày, tính cách nàng hắn hiểu rất rõ, rất ít khi thấy nàng lộ ra vẻ mặt như vậy. Hẳn là giữa nàng và Tiểu Vọng Nguyệt này, còn có mối liên hệ nào sao? Nghĩ tới đây, hắn không khỏi để tâm.
"Đã Tiểu Vọng Nguyệt do ngươi mang về, vậy ngươi làm chủ nhân, liền đặt cho nó một cái tên đi."
Sau đó, Cố Thanh Y thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Cố Trường Ca, thanh âm lạnh lùng nói.
"Đặt tên?"
Cố Trường Ca suy nghĩ một chút, lại không hề do dự, "Đã nó toàn thân sáng trong, xinh đẹp, vậy liền gọi nó Tiểu Bạch đi." Nói đến cái tên này, hắn liền nhớ lại Bát Hoang Ma Kích. Khi tìm thấy nó trước đây, Cố Trường Ca cũng đã đặt tên cho nó. Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, cũng rất dễ nghe và đơn giản.
"Tiểu Bạch?"
Cố Thanh Y nghiêng đầu, mái tóc đen buông xuống, che khuất gần nửa khuôn mặt tiên nhan, tựa hồ đang hỏi Cố Trường Ca có chắc chắn không. Mà Tiểu Vọng Nguyệt đối với cái tên này, lại rất bất mãn. Dù rất e ngại Cố Trường Ca, nó cũng đang kháng nghị, không ngừng lắc đầu.
"Danh tự này không dễ nghe sao?" Cố Trường Ca cười cười.
"Hay là đặt một cái tên tục, để dễ nuôi hơn?"
Cố Thanh Y bản thân đối với cái tên này ngược lại không chút nào để ý, chủ yếu vẫn là cảm nhận được cảm xúc bất mãn, ủy khuất của Tiểu Vọng Nguyệt.
"Tiêu chuẩn đặt tên của ngươi, thật sự là khó mà làm hài lòng."
Cố Thanh Y lắc đầu, thần sắc không có biến hóa. Bất quá nếu Tiểu Vọng Nguyệt là do Cố Trường Ca mang về, thì việc đặt tên gì, còn không phải do Cố Trường Ca quyết định, nàng cũng không phản bác gì. Về phần tên tục gì đó, thôi được rồi, so ra mà nói, Tiểu Bạch nghe êm tai hơn nhiều.
Cứ như vậy, tên của Tiểu Vọng Nguyệt liền được định xuống, dù nó rất ủy khuất kháng nghị, Cố Trường Ca cũng không có bất kỳ ý niệm sửa đổi nào. Cũng không phải ác thú vị gì, thuần túy là cảm thấy phiền phức.
Sau đó, Cố Thanh Y mang theo Cố Trường Ca cùng Tiểu Vọng Nguyệt rời đi nơi đây, tiến về tiểu thế giới nàng thường ngày tu hành. Trong thế giới rộng lớn như vậy, đều là vân hải và sơn mạch, bao la hùng vĩ vô ngần, tựa như tiên cảnh. Không thể nhìn thấy phần cuối, vân hải chập trùng giữa không trung tựa như hô hấp theo thiên khung.
Ngoại trừ Cố Thanh Y, trong thế giới này, lại không có những người còn lại. Cho dù là sinh linh, cũng chỉ là một chút dã thú phổ thông mới sinh ra linh trí, hoa cỏ cây cối, mặc dù năm tháng xa xưa, nhưng lại không có thành tinh. Theo Cố Trường Ca, hẳn là Cố Thanh Y đã thi triển thủ đoạn gì đó, khiến cho cỏ cây những vật này trong thế giới này không cách nào thành tinh. Đối với nàng mà nói, thay đổi quy tắc thiên địa gì đó, còn không phải dễ như trở bàn tay.
Mà tính tình nàng thanh lãnh yên tĩnh, không thích ngoại nhân quấy rầy, nếu không phải nàng dẫn đường, Cố Trường Ca tuyệt đối tìm không thấy tiểu thế giới này. Đến thế giới này về sau, Tiểu Vọng Nguyệt liền được thả ra khỏi ao, thân thể thon dài mà sáng trong trốn vào trong mây, trông rất vui sướng. Nơi đây mặc dù chỉ là tiểu thế giới, nhưng mức độ đậm đặc của linh khí thiên địa, lại vô cùng nồng đậm.
"Đem nó nuôi thả ở chỗ này, ngươi cũng hẳn là yên tâm."
Cố Thanh Y mở miệng nói. Nàng đứng thẳng trên đỉnh núi, váy áo phất phới, nhìn xem Tiểu Vọng Nguyệt trùng hoạch tự do, khóe miệng không khỏi lộ ra một vòng đường cong.
"Ta có gì không yên lòng, cho dù là đem nó tùy tiện ném ở bên ngoài, cũng không người nào dám đánh ý nghĩ của nó."
Cố Trường Ca cười một cái nói, sau đó bỗng nhiên tiếng nói nhất chuyển, "Lại nói, Thanh di ngươi cùng Tiên Cung có quan hệ thế nào?"
Nghe nói thế, thần sắc Cố Thanh Y, có chút rõ ràng cứng đờ. Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Cố Trường Ca, trong con ngươi là thần sắc phức tạp khó hiểu.
"Ngươi là nhớ tới điều gì sao?" Nàng cũng không hỏi Cố Trường Ca vì sao hỏi thăm việc này, mà là hỏi như thế.
Cố Trường Ca gật đầu, bất quá đồng dạng cũng không trả lời, vẫn như cũ mỉm cười nói, "Thanh di ngươi vẫn không trả lời vấn đề của ta."
"Chờ ngươi nhớ tới điều gì đó, hãy hỏi lại ta đi."
Cố Thanh Y hiển nhiên cũng không muốn trả lời vấn đề này của hắn, trên khuôn mặt lại khôi phục vẻ thanh lãnh xa cách người ngàn dặm như thường ngày.
"Thật sao?" Cố Trường Ca cười cười, lơ đễnh. Theo vừa rồi thăm dò, Cố Trường Ca đã xác định, Cố Thanh Y rõ ràng là cùng Tiên Cung có một loại nào đó mối liên hệ. Hơn nữa nàng tựa hồ rất sớm đã nhận biết mình. Mà điều này bản thân, khẳng định không phải mình bây giờ, về phần có phải là Ma Chủ, còn cần nghiên cứu thêm.
"Tiểu gia hỏa, về sau ngươi liền cho ta thành thành thật thật đợi ở chỗ này, nếu như ngươi có dũng khí chạy loạn, ta không ngại nếm thử thịt Vọng Nguyệt rốt cuộc là mùi vị gì."
Sau đó, Cố Trường Ca mở miệng hướng về phía Tiểu Vọng Nguyệt đang tự do vui chơi tán loạn ở phía xa đe dọa một trận. Thấy nó lập tức bị dọa đến ở nơi đó không dám động đậy, một bộ dáng vẻ nhỏ yếu đáng thương, lúc này hắn mới cười cười, quay người rời khỏi giới này.
Nhìn thấy, Cố Thanh Y nhẹ nhàng lắc đầu. Mặc dù cảm thấy hành động hù dọa Tiểu Vọng Nguyệt của hắn có chút đáng ghét, nhưng theo một phương diện khác mà nói, cũng cho thấy Cố Trường Ca cũng không phải là dự định vứt bỏ nó ở đây rồi mặc kệ. Điều này ít nhiều khiến nàng cảm thấy Cố Trường Ca trên người có chút nhân tình vị.
Đem Tiểu Vọng Nguyệt đưa về Cố gia về sau, Cố Trường Ca liền quay trở về Chân Tiên thư viện. Trong lúc đó, Cơ gia ẩn thế đã ngoan ngoãn đem Chưởng Thiên Luân đưa tới, cũng không dám quá nhiều trì hoãn. Trừ cái đó ra, bí bảo hắn gửi đi Trấn Binh Thần Vực chế tạo, cũng đã chế tạo xong. Chỉ bất quá quá trình đưa tới sẽ có hơi phiền toái.
Bởi vì không biết là ai tiết lộ tin tức, dẫn đến không ít người biết có một cái kinh thế bí bảo tại Trấn Binh Thần Vực xuất thế. Trong đó thương đội phụ trách vận chuyển, nửa đường gặp phải đạo tặc hỗn loạn tinh vực đánh lén, nhân viên mặc dù thương vong thảm trọng, bất quá cũng may đồ vật được bảo vệ, cũng không mất đi.
"Ngay cả đồ vật của ta cũng dám cướp đoạt, đám đạo tặc hỗn loạn tinh vực này, ngược lại là gan đủ lớn."
Cố Trường Ca híp mắt. Ngón tay thon dài lại trắng nõn, không nhanh không chậm gõ mặt bàn. Xưa nay nghe nói đạo tặc hỗn loạn tinh vực gan to bằng trời, không cố kỵ gì, làm xằng làm bậy, rất nhiều thương đội cũng từng tao ngộ chúng tập kích. Nhưng bởi vì địa thế hỗn loạn tinh vực, dẫn đến bọn đạo tặc này trốn vào trong đó về sau, rất nhanh liền biến mất không còn tăm tích. Cho nên rất khó truy sát, cho dù là rất nhiều Bất Hủ đại giáo, cũng từng chịu thiệt trong tay chúng.
Bất quá đạo tặc hỗn loạn tinh vực cũng không ngốc, khi biết có chút đồ vật được hộ tống, chính là của Trường Sinh thế gia, Bất Hủ đại giáo về sau, liền sẽ không trêu chọc. Mà lần này, đối phương đã có dũng khí cướp đoạt bí bảo của hắn, có hai loại khả năng. Thứ nhất là bọn hắn cũng không biết vật kia là của hắn, thứ hai chính là lợi ích động lòng người, có kẻ đứng sau xúi giục. Nhưng bỏ mặc là loại khả năng nào, đều không phải là lý do để bọn đạo tặc này dám động vào đồ vật của hắn.
"Người đâu."
Nghĩ tới đây, Cố Trường Ca viết xuống một phong dụ lệnh, gọi tùy tùng phân phó. Điều này đối với hắn mà nói, cũng chỉ có thể coi là khúc dạo đầu ngắn, cho nên an bài thỏa đáng về sau, Cố Trường Ca liền không có lại quản nhiều.
Trong nháy mắt số ngày trôi qua, chuyện hắn trở lại Chân Tiên thư viện, dưới sự cố ý tìm hiểu của không ít đệ tử, cũng đã truyền ra ngoài. Rất nhiều người cũng không biết Cố Trường Ca rời đi Chân Tiên thư viện những ngày gần đây, là đi làm gì. Ngược lại là Lục Quan Vương Quân Diêu, Kim Thiền Phật Tử bọn người, nghe được tin tức, Chưởng Thiên Tháp chưa xuất thế hư hư thực thực rơi vào trong tay Cố Trường Ca. Thêm vào trước đó Chưởng Thiên Bình trong tay Thanh Phong, Chưởng Thiên Luân do Cơ gia ẩn thế đưa tới. Nói cách khác Cố Trường Ca trong tay, chí ít có ba kiện Chưởng Thiên Khí, điều này làm cho bọn hắn có chút chấn động. Nói không chừng Chưởng Thiên Thất Khí thật sẽ bị Cố Trường Ca tập hợp đủ.
Đoạn thời gian này, Cố Trường Ca cũng đang mật thiết chú ý động tĩnh của Tần Vô Nhai, dựa vào tin tức từ Đường Uyển truyền đến. Tần Vô Nhai mặc dù có lòng muốn báo thù cho sư đệ, nhưng lại không có chút nào biện pháp. Mà có Đường Uyển ràng buộc, trong thời gian ngắn Tần Vô Nhai cũng không có lựa chọn rời đi, vẫn ở bên cạnh nàng đảm nhiệm cung phụng. Cho nên Cố Trường Ca đang suy nghĩ giá trị cuối cùng của Tần Vô Nhai.
Bây giờ Tần Vô Nhai và Sở Hạo mặc dù đối địch, lẫn nhau có tranh chấp, nhưng Sở Hạo rõ ràng đã học thông minh, bắt đầu trở về sơn môn bế quan, cũng không lộ diện. Cuộc tranh đấu giữa hai người, mặc dù dính đến cơ duyên riêng của mỗi người, nhưng tổng thể mà nói, cũng không thể tách rời khỏi Đường Uyển. Cố Trường Ca cân nhắc sau một lúc, vẫn là quyết định trước tạm thời gác lại hai người, chờ đến thời cơ thích hợp, lại tiến hành thu hoạch cuối cùng.
Mà liền tại hắn suy nghĩ, ngoài điện truyền đến tiếng bẩm báo.
"Chủ nhân, Thánh nữ Nhân Tổ điện cầu kiến."
"Thánh nữ Nhân Tổ điện? Giang Sở Sở hay là Vương Tử Căng?"
Cố Trường Ca lấy lại tinh thần, trong lòng suy đoán là ai trong hai người. Giang Sở Sở khả năng cũng không lớn.
"Để cho nàng đi vào."
Cố Trường Ca mở miệng từ tốn nói, đồng thời đứng dậy đi ra ngoài điện. Chân Tiên thư viện đã an bình rất dài một đoạn thời gian. Mà ngoại giới mặc dù chợt có lời đồn người thừa kế ma công hiện thân, nhưng cũng hoàn toàn không liên quan gì đến hắn. Cho nên Cố Trường Ca suy đoán, người tìm hắn hẳn là Vương Tử Căng, cũng không biết nàng có chuyện gì.
Đối với vị công cụ người đồng hương này, trừ phi có chuyện gì nhất định phải tìm nàng, nếu không Cố Trường Ca đều không muốn liên hệ với nàng. Từ trên người nàng hao phí vận điểm, mặc dù đơn giản, nhưng đạt được lại không nhiều. Mà tính tình Vương Tử Căng không tranh quyền thế, mặc dù thích tham gia náo nhiệt, nhưng một khi muốn từ trên người nàng thu hoạch được một ít cơ duyên, cũng rất khó khăn. Bởi vì nàng cả đời này gần như xuôi gió xuôi nước, cơ bản không thiếu cơ duyên gì, cho nên Cố Trường Ca cũng lười lãng phí thời gian trên người nàng. Đối với Cố Trường Ca mà nói, tác dụng duy nhất của Vương Tử Căng, chính là bản nguyên Tiên Linh thể của nàng. Tu vi đến trình độ này của hắn, thể chất bình thường đã không có bất cứ tác dụng gì, cho dù là thể chất đặc thù, cũng phải tiếp cận tình trạng đại thành, mới khó khăn lắm hữu dụng đối với hắn.
Rất nhanh, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, người tới một thân váy áo trắng như tuyết, khuôn mặt bình tĩnh, trên thân giống như là lượn lờ lấy vụ khí, khó mà thấy rõ ngũ quan. Không phải Vương Tử Căng, lại là một vị khác truyền nhân Nhân Tổ điện, Giang Sở Sở.
Cố Trường Ca hơi có kinh ngạc. Mặc dù Giang Sở Sở cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng hắn nhìn ra được, nàng hoàn toàn là tận lực hiển lộ vẻ mặt như vậy ra, trong lòng cũng không phải là trấn định như thế. Trong ngày thường Giang Sở Sở đều là tránh hắn không kịp. Hôm nay lại dám chủ động tới gặp hắn.
"Là gặp phải phiền toái gì sao?"
Cố Trường Ca phất tay lui đám người, tùy ý ngồi xuống, cười cười hỏi. Giang Sở Sở con ngươi nhìn chằm chằm hắn, cũng không mở miệng, chỉ đứng yên ở đó.
"Nói đi, địa phương nào lại bộc phát tai họa Tuyệt Âm, tìm thấy đầu nguồn tai họa rồi?"
"Bất quá trước đó ta phải nói rõ, đừng nghĩ đến chuyện tốt tay không bắt sói, muốn ta hỗ trợ có thể, nhưng thù lao cũng không thể thiếu."
Cố Trường Ca thuận miệng hỏi, vừa vặn gần đây tu vi hắn đến đỉnh phong Đại Thánh cảnh, còn thiếu một chút đột phá Chuẩn Chí Tôn cảnh. Nếu là có thể tìm thấy bản nguyên Tuyệt Âm, vậy cũng có thể nhanh chóng đột phá. Bất quá lời nói đi cũng phải nói lại, Cố Trường Ca nhớ tới vị công chúa Tuyệt Âm hoàng đình Già Nam kia, nàng bằng lòng bản nguyên Tuyệt Âm của mình, cho tới bây giờ còn chưa đưa tới. Nàng một luồng điểm hồn thế nhưng là trong tay hắn, Cố Trường Ca không tin nàng sẽ quên mất. Chẳng lẽ Tuyệt Âm hoàng đình xảy ra chuyện gì?
"Cố Trường Ca..."
Mà giờ khắc này, Giang Sở Sở nghe nói thế, hiển nhiên cũng là sửng sốt một chút, không nghĩ tới Cố Trường Ca vừa đến đã hỏi như vậy. Khó nói trong mắt hắn, nguyên nhân mình tìm hắn đều là bởi vì gặp phải phiền phức không giải quyết được sao? Liền không có khả năng nào khác sao?
"Ừm? Đừng nói là ngươi thật sự dự định tay không bắt sói?"
Cố Trường Ca chú ý tới điểm cảm xúc biến hóa này của nàng, bất quá vẫn là thích thú hỏi. Nói thực ra, Giang Sở Sở vậy mà không phải là bởi vì vấn đề tai họa Tuyệt Âm mà tìm hắn, khiến hắn có chút ngoài ý muốn. Bất quá, Cố Trường Ca vẫn là không có ý định chủ động vạch trần vấn đề này. Hắn có thể rõ ràng cảm giác được Giang Sở Sở đối với hắn, sớm đã không còn hận ý khắc cốt như trước đó.
"Cố Trường Ca, ngươi có thể đừng giả bộ ngốc được không?"
"Ta tới tìm ngươi không thể là chuyện khác sao?"
Giang Sở Sở hỏi, ánh mắt yên tĩnh mà nhìn xem hắn, nhưng trong lòng thì có chút ủy khuất. Nàng lúc đầu dự định dựa theo lời Vương Tử Căng mà làm, kết quả phát hiện, nếu nàng thật sự không để ý tới Cố Trường Ca, với tính cách của Cố Trường Ca mà nói, là thật sẽ mặc kệ nàng. Trở về Chân Tiên thư viện nhiều ngày như vậy, cũng chưa từng thấy hắn hỏi thăm mình. Điều này khiến Giang Sở Sở khó mà tiếp nhận. Rõ ràng Cố Trường Ca trước lúc này, lại là cứu nàng, lại là giúp đỡ nàng giải quyết tai họa Tuyệt Âm, còn không màng mảy may thanh danh. Nhưng vì sao đối với nàng vẫn là lạnh lùng như thế, chẳng quan tâm?
"Hai ta giữa, còn có thể có chuyện khác sao?"
"Đừng quên, ngươi thế nhưng là Thánh nữ Nhân Tổ điện giúp đỡ chính nghĩa, mà ta lại là ma đầu tội ác chồng chất, gây tai vạ thiên hạ."
"Chúng ta cuối cùng nhưng là muốn đi đến mặt đối lập, giết cái ngươi chết ta sống."
Cố Trường Ca nghe vậy nở nụ cười, tựa hồ cũng không khách khí.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Quốc Chi Thượng
tuanzttiktok
Trả lời1 tuần trước
Truyện tranh qua bộ này là chap bn r hả mn 🥹
tony hà
Trả lời2 tuần trước
Quá xịn add ơi còn bao bộ này nx
Letract X
Trả lời2 tuần trước
470 - 471 bị lặp khúc uống rượu với Tam Sơn Chủ
Letract X
Trả lời3 tuần trước
Chương 430 bị lặp nội dung với chương 429
Letract X
3 tuần trước
nội dung 431 kéo theo cũng bị sai với mấy chương sau
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tuần trước
ủa mình check lại thấy đâu có trùng?
Letract X
3 tuần trước
Ấy chết, chắc là mạng mmeo4 hoặc web nhảy qua lại sao đó mình nhìn nhầm chăng, sorry admin nhé
Letract X
Trả lời1 tháng trước
Thiếu chap 324 ạ. Hự
Letract X
Trả lời1 tháng trước
Thiếu chap 308. Nội dung 306 307 309 bị đảo thứ tự nội dung
Letract X
Trả lời1 tháng trước
Chap 298 và 299 bị đảo nội dung của nhau á
Letract X
Trả lời1 tháng trước
Từ 193 -220 thiếu nội dung liên tục ạ. Hix. Mình thích nhất bản dịch của bác chứ mấy bản dịch khác khá tối nghĩa
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Do nọ bị lỗi hệ thống mất 2 3 ngày mình không để ý. nên bị lỗi trong khoảng thời gian đó. các chương phía sau chắc k còn lỗi vậy.
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
vừa check thì tới chương 1200 mới hết lỗi. thôi để mình đăng lại =))
Letract X
1 tháng trước
Đa tạ Tiên Đế đã tâm huyết =]]]
Letract X
Trả lời1 tháng trước
từ 180 - 190 bị thiếu nội dung khá nhiều ạ :<
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa bị lỗi nhiều ha
Letract X
1 tháng trước
hix. từ 193 -200 cũng bị thiếu nội dung á bác
Letract X
Trả lời1 tháng trước
Chap 181 luôn bác