Logo
Trang chủ
Chương 4

Chương 4

Đọc to

Anh Tuấn nói:

"Bây giờ mày bình tĩnh một chút, sau đó kể lại cho anh nghe mặt mũi thế nào mà mày bảo chết? Ngưng thở à?"

Tôi lại bắt đầu lắp bắp: (chả hiểu sao lúc đó sợ muốn tiểu ra quần)

"Em…em nhìn không…không rõ…rõ cho lắm, nhưng…nhưng mà mặt bên phải…phải...không bên trái nát…nát hết, tóc…tóc bệt vô…vô mặt, mắt…mắt bên phải nhìn em!"

Anh Tuấn trấn an tôi:

"Chắc là mắt trợn trừng thôi, không phải nhìn mày mà cũng chưa chắc là chết đâu. Mày sợ quá hóa khùng đấy. Còn thấy gì nữa?"

Tôi đáp:

"Hết rồi, tới đó em sợ quá tỉnh dậy luôn".

Anh Tuấn tiếp tục hỏi:

"Muốn làm tiếp không?"

Tôi đáp giọng nhát gừng:

"Thôi để mai làm tiếp, em sợ tối ngủ không được".

Anh Tuấn cười đáp:

"Ừ, thôi mày về ngủ đi, tao mà làm tiếp không khéo mày ngủ luôn".

Tôi cười gượng:

"Chắc vậy!"

Tôi dắt xe chạy về mà lòng lâng lâng khó tả, vừa muốn biết rõ sự thực lại vừa sợ. Tôi cũng chả rõ mình sợ cái gì. Sợ ma, sợ công an bắt khi biết chị ta đã chết, hay sợ nhìn thấy cái xác chết đó? Tôi bắt đầu tin tưởng phương pháp thôi miên của anh Tuấn có thể giúp tôi tìm được phần nào nguyên nhân cái chết đáng ngờ của thằng Hữu.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Kinh Dị: [Dịch] Cửu Long Kéo Quan
Quay lại truyện Tai nạn đáng ngờ
BÌNH LUẬN