Vài giây sau, cái gương mặt mà tôi không đoán trước được đã từ từ hiện rõ, tôi chỉ kịp la lên rồi chạy theo thằng Hữu. Đúng lúc đó thì tôi tỉnh giấc.
- Anh Tuấn ngồi trước mặt tôi, gương mặt hơi căng thẳng một chút, có lẽ anh không hiểu tại sao tôi lại tỉnh giấc sớm như vậy. Chờ tôi hoàn hồn, anh Tuấn hỏi:
"Sao, mày thấy được những gì?"
Tôi không nói, nhắm mắt một hồi lâu để hồi tưởng lại những gì vừa gặp phải trong giấc mơ. Gần 5 phút sau tôi mới mở mắt ra trả lời:
"Em thấy nhiều hơn những gì em nhớ được".
Anh Tuấn sốt sắng:
"Rốt cuộc là mày thấy thêm cái gì mới ngoài những gì mày nhớ?"
Tôi đáp ngắt quãng:
"Em...thấy nó…lạnh…lạnh!" (bạn đọc hãy thông cảm vì lúc đó tôi thực sự hoảng sợ lắm).
Anh Tuấn hỏi lại:
"Cái gì lạnh?"
Tôi nói:
"Xác…lạnh, em…em…em nhớ lúc xảy ra đâu có thấy nó lạnh dữ vậy!"
Anh Tuấn trấn an:
"Không có gì đâu, vì lúc thôi miên thì mày đã biết trước một phần nào nên bình tĩnh hơn và cảm giác rõ ràng hơn thôi! Còn thấy gì nữa không?"
Tôi trả lời:
"Có, em thấy mặt của cổ, chết chắc rồi anh ơi! Vậy mà lúc trước em còn hy vọng người ta cứu được".
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng