Logo
Trang chủ
Chương 7

Chương 7

Đọc to

Nếu cách đây 1 tháng có ai hỏi tôi: "Bạn có tin vào chuyện ma quỷ không?", tôi sẽ trả lời rằng:

"Nhà tôi sống cách 100m có một nghĩa trang, ngày nào cũng có người chết được chôn xuống đó. Đêm tôi đi chơi 11-12h về mà có thấy ma quỷ gì đâu??? Toàn chuyện tào lao..."

Nhưng nếu bây giờ bạn hỏi lại tôi câu đó, tôi sẽ nói rằng: "Tôi tin! Tin lắm..."

Cái đáng sợ nhất khi bị ma ám không phải là điều nó có thể làm hại mình như thế nào, mà là cảm giác nó đem lại cho mình. Giờ tôi cứ ở một mình là sợ lắm, mỗi khi nghe tiếng bước chân, tiếng mèo kêu, hay tiếng vật gì rơi là giật bắn mình. Ngay cả trong giấc ngủ cũng không được nhiều hơn 2 tiếng. Nó khiến tôi suy sụp trầm trọng. Thần kinh lúc nào cũng căng ra, và điều tôi cần nhất lúc này là một vòng tay ôm ghì thật chặt. Tôi chỉ sợ khi mình ngủ sẽ bị mộng du và nhảy cầu thang giống như cái clip bên tàu khựa xem trên mạng. Có lúc tôi nằm và khóc như một đứa trẻ, tuy không thành tiếng nhưng nước mắt cũng thấm ướt gối. Tôi sợ... Sợ chết... Sợ giống như thằng chồng xấu số kia...

Sau thời gian cái miệng sưng vù và phải húp cháo, rất khó để nói chuyện, giờ tôi cũng đã đỡ hơn nhiều, vì vậy tôi quyết định phải tìm hiểu về đôi vợ chồng kia và cả lá bùa dán trên cánh cửa là để dành cho thứ gì? Cho người chồng hay cho 3 cái vong?
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị
Quay lại truyện Tâm sự " cây trúc ma "
BÌNH LUẬN