Hai đứa còn nói chuyện thêm một hồi nữa, mình đưa em ý đi loanh quanh rồi về phòng, không quên mua cho em nó chục gói mì loại ngon và ít trứng. Chắc em nó mới ra ngoài còn khó khăn. Mình cũng chẳng hiểu sao lại nhiệt tình và quan tâm đến em nó như thế nhưng thật sự trong đầu mình khi đó chẳng hề có chút ý niệm chăn rau hay lợi dụng gì cả. Tất cả xuất phát từ tâm. Bạn mình cũng chỉ mất nửa ngày là lo xong đống bằng giả photo công chứng, mất với nó bữa rượu, mình cũng chẳng dại mà đi mua bằng thật, với cả chắc thủ tục xét tuyển ở mấy khu công nghiệp không cao vậy. Sau hai hôm thì mình qua chỗ em đưa sang bên kia để chuẩn bị xin việc. Em nó cứ ngại ngại hỏi mình xem bạn mình có dễ tính không, ở vậy có phiền không. Mình trấn an em nó cứ yên tâm, anh lo hết rồi, thời gian đầu em cứ ở đó, anh cho em vay tiền sinh hoạt ăn ở. Khi nào đi làm có lương rồi thì tùy em muốn ra ở riêng cũng được.
Đường từ bên Cổ Nhuế sang KCN không xa nhưng hai đứa cũng nói được đủ chuyện mình động viên em nó:
- Em chịu khó vất vả thời gian đầu, như con bạn anh ý, có nghề nghiệp ổn định là được. Anh thấy em cũng thông minh lại xinh xắn. Đi làm cho nó danh chính ngôn thuận rồi kiếm một anh trưởng ca, kĩ thuật viên nào đó lấy làm chồng thế là ổn. Bạn anh nó đang được một anh công nhân tán, nhưng thằng ấy nhà ở đó luôn có hai dãy phòng trọ, bên này sớm muộn gì cũng phát triển, độ chục năm nữa nó già không đi làm nữa, hai vợ chồng cũng có nguồn thu nhập rồi. Phận con gái chỉ hơn người ta cái tấm chồng em ạ, lựa lựa khéo chút là đời không khổ chứ cứ đi làm linh tinh mãi đến lúc nhìn lại thì già mất rồi chẳng còn làm được cái gì.
- Ôi anh tính xa thế, em chẳng nghĩ sâu đến vậy được đâu.
- Là con gái có thì, phải tính em ạ, em cứ sang đấy bạn anh nó dạy cho vài đường cơ bản.
- Anh mà là con gái thì đàn ông chết dở hết, haha.
- May quá anh là giai em ạ.
Cứ luyên thuyên mãi như vậy thì mình đưa em nó đến phòng trọ lúc nào chẳng hay, bạn mình nó có chút nợ ân nghĩa với mình nên mình dặn dò thế nào nó nghe vậy, nếu em mình có gì sai nó phải báo mình và chịu khó bỏ qua cho, chứ không được căng thẳng. Mình cũng không dặn dò em ý vậy. Hai người lạ ở với nhau mình cũng rất khó để tránh va chạm nhưng may là công nhân đi làm tối ngày cũng ít khi ăn ở cùng nhau, nếu làm trái ca thì còn chẳng gặp nhau bao giờ.
Mình gửi gắm em yên tâm, toan đi về nhưng rồi sực nhớ ra điều gì mình gọi em ra góc riêng nói thêm:
- Anh coi em như người thân, không hề có ý lợi dụng gì em cả nên giúp em thế này, đừng làm anh thất vọng nhé.
- Anh không tin em à, em sẽ không vậy đâu.
- Anh tin em, hy vọng em cũng tin anh, nếu anh có ý gì thì anh đã kiếm phòng cho em ở riêng để dễ bề lợi dụng rồi, em là người lớn chắc em cũng hiểu, anh để em ở cùng bạn anh là cực kì tin em rồi và cũng để em hiểu là anh chỉ muốn giúp em mà thôi.
- Vâng. Em nhớ ạ.
- Còn nữa, bạn anh nó không như anh đâu, chúng nó khác hệ mình, những chuyện anh biết về em, và em biết về anh phải giữ kín trong lòng, không bao giờ được hé ra về quá khứ, hiểu chưa? Dù chị em có tâm đầu ý hợp đến đâu cũng không bao giờ được tâm sự về quá khứ và kể về chuyện ăn chơi của anh. Em phải nhớ đấy có những chuyện khi em nói ra người ta sẽ thay đổi mọi cái nhìn về em.
- Em nhớ rồi ạ.
- Thôi anh về đây. Có gì cứ gọi anh, chị em ở với nhau nhường nhịn nhau một chút.
- Vâng
Mình vào chào lại mọi người rồi xuống dắt xe ra về, em nó lững thững đi theo tiễn như kiểu tiễn người ra trận vậy. Khi mình nổ máy xe từ từ lăn bánh, em nó mới nắm chặt tay mình khiến mình phải lườm mắt hất cằm ý là cẩn thận người ta nhìn kia kìa. Em nó mới ngập ngừng nói:
- Khi nào em rảnh anh dẫn em đi chơi nhé.
- Ừ, lúc nào cũng được. Thôi lên sắp xếp đồ đạc đi, chắc mai là M nó dẫn em đi phỏng vấn thôi.
Mình chẳng hiểu sao lúc đó mình lại lạnh lùng như vậy, chắc tại mình ngại, mình sợ ai nhìn thấy sẽ hiểu nhầm. Có lẽ em tổn thương đôi chút vì điều đó, mình lạnh lùng phóng xe đi chẳng ngoái lại. Em nói rằng khi đó em sợ mình bỏ em bơ vơ ở đó, em cứ nhìn mình mãi đến khi khuất dạng chỉ hy vọng rằng mình sẽ quay lại nhìn em một cái, chỉ một cái thôi để em mạnh mẽ hơn mà bước tiếp. Nhưng mình đã quá vô tình mà cứ đi. Đàn ông nhiều khi quá sĩ diện khiến người ta tổn thương. Mình là loại ngu ngốc như vậy.