Logo
Trang chủ
Chương 12

Chương 12

Đọc to

Các thím ạ, mình đã quá mệt mỏi với việc chèn icon, sau đây là bức tường chữ. Mệt lắm cơ, mình viết xong lại ngồi nghĩ đến văn cảnh nào chèn icon nào cho thích hợp nữa thì chắc 4 ngày 1 chap mất.

Cảm ơn các thím đã vào động viên, đồng cảm và chia sẻ với câu chuyện của mình. Có thím còn rủ mình đi café, uống rượu tâm sự khiến mình rất là xúc động. Nhưng việc buôn tiền cuối năm bận bịu quá mình chẳng có thời gian gì cả, đành thất lễ với các thím. Nhiều thím khen mình đáng mặt đàn ông, chuẩn men. Dù chẳng biết khen thật hay đểu nhưng mình vẫn cảm ơn, thực ra mình chẳng có gì, chỉ bị thần kinh tí thôi. Còn mình vẫn như bao thằng đàn ông khác, vẫn mát xa, tẩm quất, đá phò đều. Mình cũng nghe phò tâm sự nhiều rồi, cũng chơi thân với vài bà chị xã hội thuộc dạng tú bà có số má, không phải là đứa không hiểu biết hay gì đâu, có những câu chuyện mình chỉ để ngoài tai thôi. Còn sở thích mình là bóc bánh trả tiền, mình chẳng thích rau cỏ máy bay gì cả. Đời thằng đàn ông, có lẽ mình sợ nhất là trách nhiệm và nợ nần. Món nợ tình là món nợ day dứt khó trả nhất.

Trở lại với câu chuyện của mình đang kể, tưởng mọi việc yên ổn dè đâu hơn tháng sau thì M gọi cho mình giọng có vẻ uất ức lắm:

- Anh qua xem hộ em thế nào với, em đau đầu với cả Duyên quá.

- Sao thế? Có chuyện gì vậy? - Mình hơi bực, hai cái con bé này mình đã dặn dò như vậy rồi mà chúng nó vẫn không nhịn nhau cho được.

- Thì anh cứ qua đây đi, cứ thế này em đến về quê mất thôi. Khó chịu quá.

Mình nghe cuộc điện thoại xong thì gọi ngay cho Duyên nhưng chắc em nó đi làm không nghe máy được, mình hằm hằm phi xe sang bên kia định sạc cho cả lũ một trận. Vừa bước vào phòng thì M với bạn nó chẳng để cho mình nói gì đã thi nhau kể tội Duyên. Ôi cái thói đời, một con đàn bà xúm vào nói xấu một cô gái thì thôi rồi cọng lông xoăn chúng nó cũng nói cho thành thằng được, mình nghe mà ong hết cả thủ chẳng mắng được chúng nó câu nào cũng chẳng biết là bênh Duyên được ở đâu nữa.

- Đấy anh xem, chuyện chỉ có thế này, em với Duyên tuần trước làm cùng ca thế là hai chị em đèo nhau đi làm, bình thường đứa tan trước, đứa tan sau, ai ra trước thì lấy xe rồi đợi người ra sau, ai dè hôm ấy lại phải ở lại dọn vệ sinh em nhắn tin bảo nó về trước đi tí em đi nhờ xe về sau không phải đợi, em biết làm sao được điện thoại nó hết pin, nó cũng dốt, không thấy em ra thì mượn điện thoại ai gọi hỏi chứ, lại đứng ở cổng đợi em đến tận 3 tiếng, em về phòng trước không thấy nó đâu tưởng nó đi chơi, em mệt cũng ngủ luôn chứ biết đâu, 10h em dậy hỏi con bé này thì nó bảo Duyên chưa về, em mới gọi điện cho nó không được mới mượn xe đi đón nó. Khách quan nó như thế chứ ai ghét bỏ gì nó, thế là nó dỗi em về chẳng nói câu nào, xong hôm sau em gọi nó dậy đi làm, nó không đi, em biết đâu là nó ốm, em tưởng nó vẫn dỗi nên em kệ em đi làm. Nó ốm em cũng đi mua cháo, em biết đâu là nó không ăn hành, em biết là tại em nó ốm rồi chứ nhưng mà em biết được nó không ăn hành à, người ta đã biết lỗi rồi người ta đi mua đồ ăn cho rồi còn gì, ốm gì thì ốm không nhắn tin cho ai trưa đi mua đồ ăn đi đói lả ra đấy rồi kêu, nó nhịn ăn luôn 2 ngày anh ạ, về sau con bé này phải dỗ mãi nó mới ăn bát mì. Ôi em đau đầu quá, chị em sống với nhau cùng một nhà mà cứ mặt nặng mày nhẹ thế này thì em chết, em chịu làm sao được.

- Thôi thôi, chuyện có thế thôi mà nghe em kể anh cũng loạn hết cả lên. Em anh nó trẻ con nhỏ dại, nếu có gì không phải em cho anh xin lỗi. Anh đứng ra dàn hòa cho mấy đứa, được không?

- Anh ơi còn nữa anh ạ. - Bạn của M bắt đầu xoen xoét cái mồm, con bé này thì mình ghét, nó dân bẩn bựa, chắc đặt điều thôi, vì về sau mình tiếp xúc với Duyên nhiều và nghe nhiều người nói lại thì em không phải người như vậy - Nó ở chung với bọn em, xà phòng, dầu gội, sữa tắm là dùng chung nhưng không tiết kiệm, quần áo thay ra không chịu giặt, bát đĩa không rửa, cái xe đạp đi làm non hơi không thèm bơm. Chẳng biết điều gì cả, em nói mãi mà nó không sửa được.

- Thế bây giờ em muốn gì? - Mình ghét con bé này nên hơi sẵng giọng.

M im lặng không nói gì, thực ra mình biết M nó cũng hiền và muốn giữ mối quan hệ chị em nên mới sinh ra suy nghĩ như thế nhưng lại thành ra cơ hội cho con bé kia.

- Chị M nể anh không dám nói, em là em nói thẳng, hai đứa em ở với nhau quen rồi, giờ có thêm người lạ vào cuộc sống đảo lộn em không chịu được.

- Rầm. - Mình đập bàn thị uy, mặt hằm hằm nhìn con bạn M rồi giơ ngón tay chỉ lên trời. - Để anh nói cho em nghe này. Nhà này là do anh dẫn M đi thuê, công việc bên này là anh giúp đỡ M đi làm, sau đó rồi em mới đến ở cùng nó. Anh chỉ có một đứa em thôi M ạ, anh quan tâm nó và thương nó cũng như thương em ngày xưa. Anh gửi nó cho em, là anh nhờ vả em, chứ không phải nó, cũng không phải là anh xin cho nó một chỗ ở nhờ, anh nói thẳng luôn em không có quyền từ chối. Em dám từ chối anh không? Dám không M?

- Dạ em không. - M lí nhí - Em không có ý đuổi Duyên đi, vì thế em mới gọi anh sang mà.

- Được, anh cũng không nghĩ em là cái loại vô ơn thế. Thế thì để anh nói chuyện tiếp, anh không yên tâm để em anh nó ở ngoài, nó còn trẻ người non dạ, anh muốn nó ở với em để em kèm cặp nó. Còn bạn em nếu cảm thấy không ở được thì tự chuyển đi, em có thể kêu ca về Duyên nhưng nếu bạn em kêu, mai anh sẽ thuê phòng khác để em và Duyên đến ở bạn em cứ ở đây một mình, hiểu chưa? Em đ' có quyền lên tiếng ở đây, ở đây em là người ngoài. Mà em tên gì ý nhở, anh đ' nhớ.

- Em tên T. - Con bé có vẻ sợ, mà thực ra sợ là đúng mặt mình thì đã hùng hổ sẵn người lại chi chít "ảnh ọt", chắc M cũng kể sơ sơ với con bé về mình nên nó cũng biết lúc nào thì không nên bướng.

- Ừ T, chiều Duyên về anh sẽ nói chuyện với D, còn giờ mấy anh em mình đi ăn, câu chuyện đến đây là chấm hết.

Mình đứng dậy khiến M cũng lập cập nghe theo, Duyên hôm nay làm trái ca nên không có nhà. Có lẽ mọi chuyện như thế tạm ổn, chiều Duyên về mình sẽ lựa lời mà tính tiếp vậy. Cần thiết thì phải sạc cho con bé một trận. Mấy mụ đàn bà này không có thiết quân luật là hỏng ngay.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Sài Gòn làm sao tránh được những cơn mưa!
BÌNH LUẬN