Logo
Trang chủ
Chương 13

Chương 13

Đọc to

Chiều hôm ấy, Duyên về nhà khi mà đã có cả một hội đồng xét xử đợi sẵn, chẳng đợi em nói gì, vừa thay quần áo ra ngoài ngồi mình đã sạc cho một bài ca đạo đức. Em nó chỉ biết ngồi cắm cúi nghe mà thôi. Sau khi diễn thuyết một mình một thôi một hồi em nó chỉ biết cụp mặt xuống nghe, mình đoán chắc em nó cũng đã hiểu ra vấn đề nên chốt:

- Thôi nói vậy đủ rồi, giờ em muốn thế nào?

Mình hí hửng trong bụng, sau bài diễn thuyết ngập tràn cảm xúc vào đạo đức vừa rồi, em nó sẽ ăn năn hối lỗi, cúi đầu nhận tội và hứa sẽ hối cải, sống đoàn kết và ngập tràn yêu thương dưới cùng một mái nhà với hai người phụ nữ kia, nào ngờ em ấy lí nhí:

- Anh cho em xin phép chuyển ra ở riêng ạ, em thấy mình làm phiền mọi người nhiều quá.

Ôi đệt, bài diễn thuyết của mình sai đoạn nào à, hay mình có trót mắng em ý quá lời làm nó tự ái. Em ý trả lời làm mình nhớ đến hồi bé hay bị mẹ đánh đòn, đánh chán chê, mẹ hay hỏi mình thế bây giờ thế nào. Đáng lẽ mình xin lỗi rồi hứa sau không tái phạm thì yên. Nhưng 10 lần như 1, mình đều nói "Tùy mẹ". Thế là mẹ mình lại có cơ hội đổi tay giã mình thêm một trận nữa. Mình bị em nó dội gáo nước lạnh thành ra cuống nên đành xuống nước:

- Em ra ngoài giờ khổ lắm biết không?

- Em quen rồi anh ạ. Em xin lỗi chị M (có khí chất, không xin lỗi con T luôn) em đã làm chị suy nghĩ. Em cũng cảm ơn chị nhiều. Em cũng mới lĩnh lương rồi chị ạ. Em có lẽ tự lo được cho bản thân. Em hy vọng chị bỏ qua cho em, chị em mình vẫn có thể đi ăn ốc với nhau. Chị nhé. Em đã nghĩ mấy hôm nay rồi, không thay đổi đâu.

M chẳng nói gì ôm mặt chạy vào nhà vệ sinh khóc. T lại phải vào dỗ mãi mới ra. Mình đành ở lại nói chuyện nghiêm túc thêm một lần nữa về vấn đề này. Chốt lại, Duyên sẽ ở đến cuối tuần này thôi rồi chuyển. Mọi người sẽ đi tìm phòng trọ giúp Duyên, còn nếu không ổn thì M phải thi xếp qua ở với Duyên (đó là ý mình) T đi hay ở thì tùy. Xong xuôi mình về đến nhà cũng tối mịt. Mẹ thì làu bàu mình đi đâu không bảo làm trưa trót nấu nhiều cơm, giờ tối cả nhà lại phải ăn cơm nguội hâm lại. Chị mình thì đòi mình đưa lên phố mua cái váy. Mình thì mất cả ngày đau đầu với đàn bà rồi nên vùng vằng đi ngủ luôn khiến cho cả hai bà lại được thể réo ầm ĩ cả nhà lên.

Đàn bà thật là quá lắm chuyện.

Sang tuần thì Duyên chuyển chỗ ở mới, với trách nhiệm một thằng anh mình lại phải qua xem đồ đạc còn thiếu cái gì, phòng ốc ra sao. Phòng được cái cũng sạch sẽ thoáng mát có điều hơi xa công ty, nghe Duyên bảo là mất cả nửa tiếng đi bộ. Nhưng không còn tìm được chỗ nào tốt hơn vì quanh đó phòng rẻ hết rồi chỉ còn phòng đắt và phòng ở ghép. Mình nhìn em nó lếch thếch đi bộ mà xót xa, phải chi nhường nhịn nhau chút thì đỡ khổ. Sau khi đã dọn dẹp phòng ốc đèo em nó đi mua ít đồ dùng trong nhà xong xuôi hai đứa mới ngồi nghỉ. Công nhận dọn nhà mệt thật. Em nó nằm nhìn trần nhà rồi nói:

- Phải cho có cái xe đạp như chị M đi làm thì tốt anh nhỉ.

- Hay anh cho em vay tiền mua nhé.

- Thôi anh ạ, em chịu khó chút cũng được, mới lĩnh 8tr lương mà tiêu đã gần hết rồi.

- Em tiêu cái gì mà hoang thế. - Mình sửng sốt.

- Thì chuyển nhà này, giả nợ chị M này, với cả em còn gửi về cho mẹ em nữa chứ.

- Vậy à. Em sinh tháng mấy nhỉ?

- Tháng 7 anh ạ.

- Thế là sắp sinh nhật rồi đấy. Còn 8 tháng nữa thôi. Thôi được rồi đi với anh, anh tặng cho cái xe đạp.

Nói đến đây thì Duyên ôm bụng cười lăn lộn, ngả cả vào lòng mình cười, bất ngờ em nó hôn mình đánh chụt cái vào má rồi nói:

- Anh ngốc lắm, sao anh dại gái thế.

Mình đẩy em nó ra vì sợ có ai nhìn thấy lại nghĩ em nó không hay, mình cũng chẳng muốn mới chuyển đến đã mang tiếng dắt giai về phòng hú hí.

- Biết anh ngốc rồi thì cứ lợi dụng nhiệt tình đi. Việc gì phải ngại.

- Nhưng em cũng giống anh, cũng ngốc như anh thôi. Em không thích. Anh cứ kệ em, anh cho vay em cũng chẳng lấy đâu. Chốt lại thế nhé.

- Ừ. Bướng lắm. - Mình cốc đầu em nó khiến em á ui một tiếng rồi lăn vào trong chăn ôm đầu ăn vạ.

- À, hay mua xe cũ?

- Mua ở đâu?

- Trên mạng, để anh lên Chợ Tốt với Mua Rẻ xem có không.

- Liệu có đắt không? Mua về có đi được không đấy.

- Khổ quá mua cái xe chứ mua điện thoại đâu, đi thử ok thì lấy. - Mình hí hoáy mở điện thoại ra xem - Đây rồi, em đi mini hay cào cào? Rẻ mà, tầm 200-300k thôi.

- Rẻ vậy ạ?

- Ừ xe giờ rẻ mà, giờ người ta đi xe máy với đạp điện hết rồi còn đâu.

- Thế anh mua em một cái với.

- Nhưng mà hơi xa.

- Ở đâu?

- Toàn nội thành. Gần nhất cũng ở Cầu Giấy.

- Không sợ, anh đèo em sang đấy rồi em tự đạp xe về. - Con bé quả quyết.

- Rồi, để anh ghi lại mấy số điện thoại, anh với em cùng đi xem.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Anh yêu em trẻ con ạ!!!
BÌNH LUẬN