Em toan ra hiệu bảo một thôi cũng được, thì thằng em hiểu ý xua tay nói:
- Anh cứ yên tâm, năm em ở đây chỉ bằng một ở trên phố thôi mà chiều gấp tỉ lần, tí anh cứ đi rồi biết.
- Ờ.
Một lúc sau thì có ba em vào phòng, hai em mặc áo dây nhìn nở nang phết, còn một em khoác áo khoác, đệt mợ. Con áo khoác nó ngồi bâu mẹ nó luôn vào chỗ em. Hai đứa kia tự nhiên rót bia đổ đầy cốc, một đứa ôm luôn lấy anh em đang hát dở. Được cái em để ý mấy lần đi sau này, mấy con bé này rất biết điều, dù quen hay lạ không bao giờ tự ý bóc đồ ăn trên bàn như mấy em tiếp viên trên phố, đi hát xong bò khô, hạt dẻ, bánh kẹo gần như bao giờ cũng còn nguyên.
Ông anh em và thằng em thi nhau gào, bóp xôi các kiểu, còn em, phần vì ngại phần vì bắt đầu thấm rượu nên gục gặc ngồi trên bàn không nói năng gì. Thực ra thi thoảng em cũng có quay lại nhìn em của em, nhưng lần nào con bé cũng chằm chằm nhìn em như kiểu sinh vật lạ. Cuối cùng, em nó ghé tai em nói:
- Anh mới đi lần đầu hả? - Con bé hỏi khẽ.
- Không - Em chối.
- Nếu anh không ưng em, để em bảo anh Cường đổi người khác nhé.
- À không - Em vội vàng phân bua, rồi như để chữa ngượng - Anh vào đây mấy lần rồi mà, nhưng chưa gặp em bao giờ. Hôm nay anh say quá, cứ kệ anh đi.
- Mấy hôm trước em về quê - Con bé ôm ngang người em như người yêu lâu không gặp chuẩn bị làm nũng vậy. - Anh hát bài gì để em chọn nhé.
- Thôi kệ, anh đi thế này vui mấy ông anh thôi chứ anh hát hò gì đâu. Vào đây sờ mó tí thôi - Em nói bạo.
- Dạ vâng.
- Nghe giọng em hơi ngạt, em ốm à? - Em hỏi một câu bâng quơ trong lúc say thôi, chẳng ngờ vì câu hỏi này mà lại khiến em chú ý. Em nó mở to mắt ngạc nhiên nhìn em cười. Em thề đấy là một nụ cười rất tự nhiên.
- Vâng, em cúm. Anh có sợ lây không?
- Không, trong người anh nó bão hòa cồn rồi. Haha.
Rồi mọi chuyện diễn ra như một buổi đi chơi bình thường thôi, mấy ông anh em hát hò, uống thêm cỡ nửa két bia nữa rồi song ca, đơn ca các kiểu. Chỉ duy có em thi thoảng đá được vài câu ngang phè phè rồi ngồi thụt một góc với em của em. Tuy nhiên có điều là em nó ôm em chặt xong lăn ra ngủ hồn nhiên mặc cho có tiếng thét gào bên tai. Một hai phút chả sao, đằng này đằng đẵng nửa tiếng, tay em bắt đầu mỏi nhừ vì không dám cựa quậy sợ em nó thức giấc (ga lăng mà lại), mấy người bắt đầu chú ý đến em và cười cười, con bé tiếp viên bên cạnh định đánh thức em nó dậy thì em suỵt ra hiệu cứ để im đó, “nó ốm đấy” em nhắc lại.