Logo
Trang chủ
Chương 23

Chương 23

Đọc to

- Có người nói, tao không tin, chính tay tao phải về quê đưa bà ấy đi khám, rồi tao mới biết, hóa ra mày giấu tao quá nhiều con ạ. Mày nói nó làm công nhân 3 năm nay rồi, thế mà hồ sơ tao tìm được lại mới ghi từ năm ngoái, vậy suốt quãng thời gian từ khi nó học xong đến giờ, nó đi đâu? Đến khi tao gặp được thằng Cường… Thôi nói đến đây thì mày tự hiểu rồi. Mày cút ra ngoài kia mà tự suy nghĩ đi, tao nói lại lần nữa, tao không chấp nhận đứa con dâu như thế.

Mình cứng họng chẳng cãi được gì thêm, mẹ mình không phải là loại người dễ nghe người khác dèm pha, một khi bà đã quyết cái gì thì đã có bằng chứng rõ ràng rồi mới quyết định, mà một khi đã quyết rất khó lay chuyển. Mình phóng xe ngoài đường bạt mạng như một thằng điên định sang chỗ em, nhưng rồi lại nghĩ “sang làm gì?”. Để em tủi thân và xấu hổ thêm ư? Không, mình cần làm rõ xem ai đã bắn tin với mẹ. Chẳng lẽ là thằng V.A? Mình không nghĩ là nó dám. Có thể là một trong số những ông anh còn lại của mình chăng? Mình bắt đầu thấy hối hận vì quá chủ quan và vô ý nên vội vàng dẫn em về ra mắt khi chưa chuẩn bị trước. Sau một hồi gọi điện mình cũng lôi được ông anh lớn nhất trong nhà ra ngoài, chính là cái ông đi du học về học mãi chưa xong. Hai anh em xách một can vodka Hà Nội, hai bao Vina và một túi xoài xanh ra đoạn Hồ Đắc Di ngồi trên bờ kè ngả ngốn với nhau. Rượu đã bắt đầu thấm, mình mới từ từ xổ ra một tràng với ông ấy, từ chuyện mình gặp em, chuyện hai đứa, chuyện gia đình em, chuyện mẹ mình như thế nào. Đợi mình khục khặc nói xong xuôi một hồi, ông mới trầm ngâm rít một hơi thuốc đỏ lòe mắt nhìn xa xăm:

- Thực ra ngay khi gặp nó ở nhà mày anh đã nhận ra rồi, con bé rất có nét, nhìn cái là nhận ra luôn.

- Nhưng giờ nó khác rồi, nó đi làm, nó không ở đấy nữa, nó là vì hoàn cảnh. - Mình cắt lời ông ấy cãi.

- Cuộc sống này có rất nhiều hoàn cảnh xô đẩy con người ta vào những vị trí khác nhau, nó đã chọn vào đấy thay vì vào một chỗ nào khác sạch sẽ hơn.

- Anh nói như c*t ý. Anh chả khác đ' gì mẹ em.

- Anh là anh mày, mày cứ thử đặt vào vị trí người thân của mày xem, liệu mày có nghĩ như mẹ mày và anh không? Anh không ủng hộ nhưng cũng chẳng có quyền cản cấm mày. Nhưng nếu mày hỏi 10 người trong nhà thì cả 10 người đều nói mày đã bị nó bẫy rồi, chẳng ai bênh con bé ấy hết.

- Trong nhà đã có bao nhiêu người biết chuyện rồi?

- Rất nhiều, mẹ mày đã gặp riêng bọn anh, anh xin lỗi, anh không nói với mày chuyện đấy. Gặp khi mà cô đã biết rõ hết chuyện rồi chứ không phải gặp để tra hỏi.

- Tức là anh em trong nhà bán đứng em đúng không? - Mình rít một hơi hết cốc rượu trắng chua chát cười gằn.

- Không ai bán đứng mày hết H ạ, tất cả vì lo cho mày thôi.

- Thôi được rồi anh đã nói thế thì em cũng biết thế, em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, mẹ em không thể tự nhiên đi điều tra Duyên được, phải có một đứa nói đầu tiên. Anh có biết đấy là ai không? Mà em hỏi thẳng, đấy có phải là anh không?

- Mày biết để làm gì? - Ông anh bắn điếu thuốc tàn xuống mặt hồ ngước lên nhìn mình - Nếu là anh thì sao? Mà không phải thì sao?

- Em không cần biết đấy là ai, chỉ cần biết là ai thì mọi mối quan hệ của em với thằng đấy chấm dứt, đừng bao giờ nhìn mặt thằng H này nữa.

- Ừ… Nếu mày đã quyết thế anh cũng chịu. - Ông anh thấy mình cứng thì lại trùng xuống - Nhưng anh nói trước, anh không biết, đấy không phải là anh, anh em kiến giải nhất phận, anh không can thiệp quá sâu vào chuyện của chú thế, anh không phải thằng đưa chuyện.

- Anh dám thề không?

- Thề.

Mình sôi hết tiết lên làm một hơi cạn sạch chỗ rượu còn lại trong can, lảo đảo đi về. Sau đêm đó mình có tìm gặp tất cả anh em có liên quan trong nhà và hỏi một câu y như vậy, nhưng đều nhận được câu trả lời giống nhau "anh em kiến giải nhất phận, anh không xen vào chuyện của chú" kèm theo vài lời an ủi, có một thằng trong đó nói dối hoặc tất cả chúng nó đều dối trá mình. Mình chọn cách từ bỏ quan hệ với tất cả. Hận thù trong mình thời điểm đó cực sâu sắc. Đỉnh điểm là đêm hôm đó mình về nhà bấu víu vào chị, chỗ dựa cuối cùng. Mình lảo đảo gõ cửa phòng bà ấy giữa đêm khuya, khi bà vừa mở cửa ra mình đã quỳ huỵch ngay xuống chân bà ấy và khóc như một đứa trẻ:

- Chị ơi, em xin chị, giờ em chỉ còn biết trông vào chị mà thôi. Từ bé đến lớn em chưa phải quỳ trước ai hết, chưa bao giờ phải cầu xin ai cái gì…

- Đừng thế H, chị xin lỗi, chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, chị chẳng giúp gì được em hết…

Rồi bà ấy đóng cửa sầm lại trước mặt mình, mình không kịp nhìn nhưng thấy có một giọt nước nóng hổi rơi tách xuống mặt sàn. Mình cứ quỳ đó, khóc, khóc nghẹn trong cổ không thành lời đến khi lả đi. Cánh cửa ấy cũng là cánh cửa khép chặt lại mối quan hệ của mình với gia đình. Sáng hôm sau ngay khi tỉnh dậy mình đã bỏ nhà đi với tất cả uất hận và căm thù.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tán gái Tây trên Meowchat
BÌNH LUẬN