Logo
Trang chủ
Chương 22

Chương 22

Đọc to

Buổi ra mắt nhà mình chỉ có vậy, ít nhất trong mắt mình là thành công, mình cũng thu xếp cho em về sớm để tránh việc ngồi đối mặt với mẹ khiến em khó xử, mẹ mình rất là tinh, chỉ sợ nói hớ mấy câu sẽ khiến cả phật lòng. Mình cũng phải từ từ để mẹ tiếp xúc với em, để cho mẹ quý em thêm đã rồi mới nói sâu xa về hoàn cảnh của gia đình em sau. Mình cũng tính là cuối năm cưới các "thím" ạ, nghe có vẻ hơi vội nhưng ở bên em mình vừa cảm thấy vừa yên bình và cũng muốn che chở cho em lâu nhất có thể, cưới về rồi tính cho em đi học điều dưỡng tiếp rồi xếp tiền chạy cho em vào Bạch Mai làm cho gần nhà, cái ấy là trong khả năng của nhà mình rồi, chứ từ nhà mình sang bên chỗ em làm không dưới 20km mình sợ em vất vả.

Đấy mọi chuyện đáng lẽ yên ổn như thế cho đến khi hai tuần sau mẹ bất ngờ gọi mình vào phòng riêng nói chuyện:

- Chuyện con với cái Duyên tiến triển đến đâu rồi H?

- Dạ, bọn con vẫn bình thường mẹ ạ.

- Thế con có tính đi xa hơn không, hay chỉ chơi bời với nó thôi?

- Nếu được con xin mẹ cho con cuối năm nay hoặc sang đầu năm sau công việc ổn ổn thì cưới mẹ ạ.

- Con đã suy nghĩ kỹ chưa? - Mẹ mình giọng cứng lại, nhìn mình nghiêm nghị.

- Con lớn tuổi rồi mà mẹ? Mẹ không muốn có cháu bế à? - Mình cố nặn ra một câu trêu đùa dù thấy không khí có vẻ tự nhiên căng lắm rồi.

- Mẹ nói trước, mẹ không chấp nhận con bé ấy.

- Tại sao ạ? Con thấy nhà mình ai cũng ưng.

- Mẹ nói rồi, nó sẽ không được đặt chân vào cái nhà này, nói thế để con tùy định liệu việc của con.

- Mẹ vô lý quá thể! - Mình nổi khùng đập tan cái điện thoại dưới nền nhà - Mẹ có thấy từ khi con sinh ra đến giờ cái gì con cũng phải nghe theo mẹ không? Từ cái ăn, cái mặc, đi đâu, học hành, công việc, cuộc sống? Mẹ đã để con tự quyết cái gì chưa? Duyên nó làm sao mà mẹ không ưa nó? Phải thế nào thì mẹ mới vừa lòng? Mẹ nhìn lại con mẹ xem, nhìn xem con có quyền kén chọn à? Hay là phải con ông này bà kia, học trường này trường nọ thì mẹ mới ưng?

- Tao làm thế là vì mày hết! - Mẹ mình gầm lên, đúng, chính xác là như thế chứ không phải quát - Từ bé đến giờ tao chăm lo cho mày tử tế để giờ mày quay ra oán hận tao đấy phải không?

- Con đủ lớn để biết con phải làm gì, mẹ đừng can thiệp vào cuộc sống của con nữa. Thế là quá đủ rồi, con sợ phải bước chân về cái nhà này, như một cái nhà tù vậy. Mẹ có để cho con cái được thở trong nhà này không? Cái gì cũng nhất nhất theo ý mẹ không sai một ly. Mẹ bao giờ mới để cho con được tự quyết cuộc sống của con?

- Tao để mày lấy ai cũng được, nhưng nó thì không. Tao không chấp nhận có một đứa con dâu làm đĩ, một bà thông gia bị tâm thần.

- Ai nói mẹ thế?

Chị mình thấy mình và mẹ to tiếng cũng chạy vội từ phòng bên sang đứng nép cửa từ lúc nào, nhưng không dám vào can, mẹ mình thấy bà ấy đứng đó thì quát lớn:

- Không phải việc của con, về phòng đi L.

- Tao không cần ai phải nói cả, tao tự biết.

- Mẹ tự biết, tự biết cái gì. Mẹ độc tài trong cái nhà này, độc tài cả lời nói, mẹ nói thế thì nó phải thế sao?

- Được rồi.

Mẹ mình rút trong ngăn kéo ra một tập giấy, mình hoa mắt lên, trong đó là hồ sơ bệnh án của mẹ Duyên và toàn bộ hồ sơ xin việc của em. Mẹ mình nhìn mình chua chát nói:

- Tao có thể chấp nhận, được, nó là đứa con hoang, không sao hết, tao chấp nhận nó là công nhân ít học, không sao hết, tao cũng chấp nhận có thể có một bà thông gia bệnh tật, tao vẫn lo được. Nhưng con ơi, nhục lắm, nhà mình mạt vận hay sao mà rước cave về làm dâu? Mày có thương mẹ mày, thương cái nhà này không con?

- Mẹ lấy đâu ra cái đống này? - Mình run run tay nhặt từng mảnh giấy trên sàn nhà.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)
BÌNH LUẬN