Cuối cùng mình cũng chẳng đi đâu được xa, mình sang chỗ em ngủ, đêm hôm ấy em xin nghỉ làm để ở nhà với mình, hai đứa vẫn nằm ôm nhau ngủ. Chẳng đâu bình an bằng ở bên người mình yêu, mình ôm em từ phía sau ngủ một giấc yên bình không căng thẳng nhất, cảm thấy lúc này em mới là chỗ dựa của mình chứ không phải ngược lại.
- Mẹ không chấp nhận em phải không anh?
- Mẹ anh cổ hủ, nhiều cái không dễ dàng chấp nhận. Bà rất tốt, rất thương con, sau này em sẽ hiểu, còn giờ anh cũng chẳng hiểu được.
- Anh có hối hận không?
- Yêu em chưa bao giờ là điều anh hối hận cả. - Đến giờ vẫn vậy.
- Anh cứ ở đây với em, đừng ngại, xóm này ai chẳng thế, chẳng ai để ý đâu, em ở đây một mình cũng buồn lắm.
- Chắc là vậy anh cũng chẳng còn nơi nào để đi, nuôi anh nhé.
- Mỗi ngày em trả cho anh 50k với điều kiện em đi làm về bóp tay bóp chân cho em.
- Thấp thế.
- Lương em chỉ trả được thế thôi, anh tìm cô nào trả cao mà yêu
Mình chỉ cười. Sáng hôm sau dậy hai đứa dắt nhau đi chợ mua thêm ít đồ, bởi vì em ăn cơm ở công ty nên thiếu đồ nấu ăn, hai đứa mua một cái bếp gas, hai cái nồi, một cái để rang, kho, xào, nấu còn 1 cái để luộc, thêm mấy đôi đũa, mấy cái bát, 1 cái giẻ rửa bát. Mình định nhặt cả chai dầu thì em can
- Thôi anh ạ, em chịu khó kì sạch 1 tí là được, tiết kiệm được tí nào hay tí ấy.
Những ngày tháng đó, mình sống phụ thuộc vào em, sống bằng những đồng tiền em để trên bàn mỗi sáng sớm để mình ăn sáng mà thực ra là mình đã dùng để mua thức ăn cả ngày. 15k mấy bìa đậu, mớ rau, ít cà muối hôm nào sang thì mua thịt băm về rang. Kiếm được bao tiền mình dồn trả nợ hết. Em chẳng hề oán trách hay than vãn gì về mình, có hôm đang ở nhà thấy em nhắn tin “ở nhà chơi ngoan tí về em có quà” mình hồi hộp cả buổi, cuối ngày em mang về 2 hộp nhựa nhỏ đựng bánh flan cười toe toét khoe với mình
- Hôm nay con bé cùng chỗ làm ốm nghỉ em xí phần mang về cho anh. Em cũng chưa ăn đợi mang về ăn cùng luôn.
Hóa ra công ty em nghỉ giữa ca hay có ăn nhẹ, mình nhận miếng bánh của em hai đứa đổ chung vào một bát rồi xúc từng thìa bón cho nhau. Em cười mình cũng cười nhưng trong lòng như muốn chảy nước mắt. Chưa bao giờ mình nghĩ cái món bánh của trẻ con mình chưa bao giờ thèm ngó mắt đến này lại ngon đến thế. Ruột gan mình ngoài vị ngọt của bánh ra còn cả vị mặn đắng của nước mắt. Mình làm em khổ, đồng lương eo hẹp của em càng bị thắt chặt hơn vì phải gánh nặng thêm cả mình nữa. Mình càng lao vào kiếm tiền điên cuồng mong thoát ra khỏi cuộc sống này càng nhanh càng tốt.
Mình vẫn luôn nghĩ về quãng thời gian đó, về những chiếc bánh, những miếng thịt luộc hoặc nem chả em mang về cho mình sau mỗi ca làm. Không, thực ra là mình nghĩ về em, không có một người đàn ông nào may mắn và hạnh phúc như mình, đã có được người mình yêu trong lúc khó khăn nhất của cuộc đời. Về sau này, mình có trong tay rất nhiều thứ nhưng chẳng có em nữa. Lúc mình có tất cả có thể bù đắp được cho em cuộc sống khốn khó khi xưa thì em cũng đã rời bỏ mình đi rồi.
Đã lâu rồi trên beatvn có nói về 1 câu chuyện của một người đánh sập trang bóng 10k điểm chỉ vì chán, đấy là mình, mình cũng nói rõ khi đó mình có tiền, giá như lúc ấy mình có một người để yêu thương, để quan tâm thì khác. Mình nhớ đến ngày xưa chẳng có nổi 100k đưa em đi chơi, đi ăn ốc thôi cũng được nên những lúc say say mình lao đầu vào cờ bạc, lấy tiền thiên hạ trả thiên hạ mà thôi. Giờ đầu óc mình cũng cứ quay quay, mình chẳng nhớ được lúc ấy mình đã viết những gì trên beatvn nữa, họ tự ý move mấy dòng tâm sự của mình lên trang chủ nhằm câu view, về sau khi tỉnh táo mình đã tự tay xóa nó đi.
Mình từng thề từ giờ đến cuối đời không bao giờ ăn bánh flan nữa, có rất nhiều người hỏi mình, tại sao lại thế, mày ghét nó vậy à. Mình chỉ biết cười. Bánh flan ăn vừa mặn, vừa chát….