Quãng thời gian ấy mình hùng hục lao đầu vào kiếm tiền, kiếm được đồng nào trả hết đồng ấy, chẳng dám ăn chơi nhiều. Nhưng lộc mỗi người chỉ có một đoạn ngắn, có lẽ lộc của mình đến khi ấy đã tận rồi nên tiền vào cứ thưa thớt dần. Đầu tiên còn đủ tiền đóng họ, dư ra một chút, sau đó thì giật gấu vá vai cũng chẳng còn đủ, bê bết nhất là có quãng thời gian mình phải vác xe ra đứng đường, vừa làm cả xe ôm luôn, nhặt nhạnh từng đồng. Thật nực cười, một thằng xe ôm kiêm chuyển bóng, vẫn nhớ có lần chuyển khách đi ra Mỹ Đình, tiện lúc về tiện chở một em đi Cổ Nhuế bị hội xe ôm ở đấy gây chuyện đập vỡ cả yếm xe. Em về nhìn thấy mình loay hoay với cuộn băng dính điện cứ xót xa mãi, bảo mình đừng đi làm nữa, em nuôi mình được. Nhưng em có biết đâu mình đang chới với giữa dòng đời mất rồi, càng ngày mình càng lún sâu vào nợ nần, lấy chỗ này bù chỗ kia. Có đêm mình quá chán chường nằm ôm em thủ thỉ:
- Hay hai đứa vào Bình Phước đi, anh có người quen trong đó, em làm khu công nghiệp, anh ở nhà trồng điều, cứ thế này anh mệt mỏi quá, thương em vất vả nữa.
- Rồi trốn cả đời được hả anh? Còn gia đình, người thân nữa.
- Gia đình anh coi như vất rồi, giờ anh chỉ còn có mỗi mình em.
- Nhưng còn mẹ em nữa, mẹ em yếu giờ chỉ trông vào mỗi em, em đi làm sao được?
- Ừ nhỉ. Anh xin lỗi. - Mình thở dài rồi lại ôm em - Lấy anh không?
- Anh lấy em?
- Ừ, giờ anh với em môn đăng hộ đối rồi, lấy cũng được chứ sao?
- Thật không?
- Thật.
- Thôi đi, chuyện nghiêm túc mà.
- Ừ.
Mình chẳng nói thêm gì nữa chỉ nằm ôm em ngủ, mình biết em sáng phải đi làm sớm nên gần như tối hai đứa chỉ nói chuyện chút chút vậy thôi, chuyện của mình cũng gần như được giữ kín, chẳng nói ra để em phải lo lắng thêm. Em vì mình đã vất vả lắm rồi. Hôm sau mình tranh thủ phóng xe sang phố chốt sổ sách đầu tuần rồi ra phường hỏi thủ tục đăng kí kết hôn, rồi hí ha hí hửng xin được hai bản khai giấy chứng nhận độc thân về. Tối khi em vừa bước vào phòng mình đã ôm chầm lấy em khoe luôn:
- Tèn ten… Nhìn này.
- Cái gì đấy anh?
- Giấy chứng nhận độc thân. Em điền vào rồi về quê đem ra ủy ban xã xác nhận là được. Xong nộp lại cho anh, hai đứa ra phường 7-10 ngày là có đăng kí kết hôn luôn.
- Thôi từ từ, bỏ em ra em đi tắm cái đã, hôi rình người đây này.
- Không, thơm mà, thơm mà. - Mình như trẻ con dũi dũi mũi vào ngực em hít hà khiến em buồn nên cứ cười khanh khách đẩy mình ra. Hai đứa đùa nhau một lúc rồi nằm vật ra giường.
- Anh sẽ lấy em thật à? - Mắt em nhìn xa xăm lên trần nhà hỏi mình.
- Này, anh không đùa với pháp luật đâu. Nhưng mà chắc hai đứa không tổ chức được lễ cưới, không có ảnh cưới, em có buồn không?
- Anh nói linh tinh, em đâu có quan trọng những cái đó.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hoa Vàng Thuở Ấy