Tôi hậm hực cầm tiền về đi chuộc xe cho lão K, lão ấy dắt tôi đi ăn gọi là mừng chiến thắng. Hai anh em bù khú đến sáng tôi mới lê được về Đông Anh, lúc ấy em cũng đã dậy đi làm rồi.
Tôi cũng chẳng báo trước để em bất ngờ, tôi ngủ một giấc li bì đến 10h mới dậy, tôi cầm cục tiền trong tay lại thấy vui vui, thế là tự nhiên hai đứa có một khoản, từ giờ tôi sẽ chăm chỉ làm ăn, không chơi bời gì nữa, lo cho em nhiều hơn.
Từ giờ mỗi tuần tôi sẽ đưa em đi chơi, đưa em đi ăn một lần cho bõ những tháng ngày đau khổ vất vả. Tôi nghĩ bao nhiêu là chuyện, hát líu lo như 1 thằng điên vậy, thế là chấm dứt hết tháng ngày đau khổ.
Tôi tự nhiên nghĩ đến chuyện dọn phòng, tôi lôi hết bát đĩa bẩn sạch ra rửa hết, định tối làm một bữa lẩu. Xong xuôi tôi quét dọn nhà cửa gấp chăn màn gọn ghẽ, rồi lôi hết quần áo của em trên mắc ra giặt.
Tội nghiệp em từ lúc yêu tôi chẳng bao giờ được tôi phụ việc nhà cả, tôi cũng muốn làm một ông chồng quan tâm vợ lắm chứ có phải không đâu.
Tôi vò từng cái quần áo của em, vừa làm vừa hát, thỉnh thoảng nhìn những món đồ của em cứ cười cười nhớ lại lúc hai đứa mới gặp, em từng mặc bộ này bộ kia, giờ suốt ngày chỉ đồ ở nhà với quần áo công nhân chẳng được diện gì nhiều.
Ừ nhưng đời các thím ạ, chẳng cho ai được cái chữ trọn vẹn.
Tôi giặt đến cái quần bò của em thì hơi ngạc nhiên chút, cái này rách đông rách tây, lâu lắm rồi em chẳng mặc sợ người ta đánh giá vì nhìn nó hơi nghịch.
Tôi sờ thấy ở túi trước có một mảnh giấy gấp làm mấy lần, cứ nghĩ là tiền hay gì đó nên tôi bỏ ra, ai ngờ chỉ là mảnh giấy nên tôi vứt lên nắp bồn cầu rồi vui vẻ giặt tiếp, xong xuôi công việc mới lại lên giường nằm nghỉ.
Nghĩ đến mảnh giấy đó tôi mới giật mình, nhỡ giấy tờ gì quan trọng thì bỏ mẹ, tôi vào lấy ra giở ra đặt lên mặt bàn để cho khô. Giấy cứ dính vào nhau, mực bút bi đã nhòe nhòe, tôi đã khéo lắm mới không khiến nó rách.
Khi lật hết tất cả ra, dòng chữ đầu tiên đập vào mắt tôi khiến tôi bàng hoàng, đấy là giấy vay nợ của Duyên với lão V.
Tôi bàng hoàng ngồi suy nghĩ, hàng trăm suy nghĩ miên man nhảy trong đầu tôi.
Tôi cứ ngồi đấy hàng tiếng chẳng ăn uống gì đến tận lúc em về, em vừa bước vào phòng thấy tôi ngồi đó hét lên sung sướng ôm chầm lấy cổ tôi để rồi lại khựng lại khi thấy tờ giấy trên mặt bàn. Em vơ vội lấy nó nhét vào túi lí nhí:
- Sao anh lại lục đồ của em.
- Anh đọc hết rồi, em giải thích đi, thế là thế nào? - Tôi lạnh lùng nói, mắt vẫn chẳng buồn nhìn em mà nhìn vào tường một cách vô hồn.
- Chẳng thế nào cả, anh hết nợ rồi, anh biết không? Anh V cho em nợ đến khi nào trả cũng được, hai đứa mình sẽ từ từ làm trả nợ.
- Hết nợ? - Tôi gầm lên - Em phải giải thích cho anh, ở đời chẳng ai cho không ai cái gì hết.
- Em xin anh, đừng bắt em giải thích, anh hãy tin em, em không muốn giải thích, em chẳng làm gì hết cả...
Em lao vào ôm chặt tôi mếu máo. Tôi gạt tay em ra, em lại càng ôm chặt tôi hơn. Nhưng cuối cùng sức tôi khỏe hơn, tôi gạt được hẳn tay em ra rồi chỉ vào cái balo cuối giường:
- Em nhìn đi, anh đâu cần em trả nợ, tiền đây. - Tôi giật tung cái balo ra, tiền vung vãi khắp nhà, những tờ tiền xanh bay lả tả giữa không trung. - Anh đâu cần em trả nợ cho anh, anh chỉ cần em giải thích tại sao?
- Em không nói được, em xin anh, chỉ cần anh tin em hai đứa mình sẽ sống hạnh phúc với nhau.
- Hừ… - Tôi cười khẩy - Không được, nếu em không có gì nói anh buộc phải nghĩ theo kiểu của em, em cầm lấy tiền, anh sẽ đi khỏi đây, anh và em chẳng còn gì để nói nữa.
Em lại lao đến ôm lấy tôi lần nữa, nhưng tôi đã cự tuyệt em, cự tuyệt cái ôm ấy, tôi bước đi như 1 thằng điên dại, tôi đã nhớ đêm ấy tôi vừa đi đường vừa uống rượu rồi ngủ luôn ngoài đường.
Cuộc sống lạnh căm và bế tắc, cảm giác bị lừa, bị phản bội, ngay cả niềm tin cuối cùng cũng đã mất. Tôi căm thù cái xã hội mà tôi đang tồn tại này….