Logo
Trang chủ
Chương 39

Chương 39

Đọc to

Tôi quay trở lại căn phòng trọ cũ. Em gọi tôi hàng trăm cuộc, tôi không bắt máy. Chút ít sĩ diện, chút ít lòng thương còn lại trong tôi dành cho em không cho phép tôi nghe điện thoại. Tôi không muốn chửi, không muốn sỉ nhục em nhưng càng không muốn con tim yếu mềm của mình tha thứ. Khoảng thời gian đó tôi uống rượu còn nhiều hơn bây giờ, uống ngày đêm.

Cuộc đời thật kì lạ, trớ trêu thì hơn. Tôi không làm cùng lão V nữa nhưng tôi kiếm tiền nhanh một cách kinh khủng. Cuối cùng tôi cũng mua được một căn nhà nhỏ ở dưới Hà Đông, như thế là có chỗ chui ra chui vào. Đêm hôm dọn về nhà mới, tôi thức trắng cả đêm, tôi cười, tôi khóc một mình dưới ánh đèn ngủ đỏ lòe.

Tết năm đó thì thằng V.A về. Ông K báo cho tôi trước, hỏi tôi có muốn gặp nó không, đồng thời chắc cũng để thăm dò thái độ của tôi với nó. Tôi lại lôi ông ấy đi uống, tôi say, tôi chẳng nhớ mình nói gì, nhưng sau này khi ông K kể lại, ánh mắt tôi hằn học từng tia máu, giọng lè nhè:

- Anh biết không, em đáng lẽ phải chết rồi, em chán cái cuộc sống này, nhưng em vẫn phải sống, phải kiếm thật nhiều tiền, để tìm thằng V.A, thằng V, thằng Q, em sẽ tự tay cắt cổ chúng nó, lúc ấy em chết mới mãn nguyện được.

Thật ra đó là tất cả những suy nghĩ trong lòng tôi, nhưng tôi không ngờ trong cơn say tôi lại nói toẹt ra như vậy với lão K. Lão bảo lại đêm ấy tôi làm lão rùng mình.

Đến khi thằng em tôi về nước, tôi theo chân mọi người ra Nội Bài đón nó. Lạnh nhạt và hờ hững với họ hàng nhưng tôi lại tỏ một thái độ vồn vã với thằng V.A bất thường. Lão K bảo rằng khi đó cứ phải đi sát tôi sợ rằng tôi sẽ rút toẹt con dao ra đâm thằng em họ bất cứ lúc nào, cho đến tận khi về nhà rồi lão mới dám thở phào, tạm yên tâm. Khi ấy đầu tôi nảy số khác cơ…

Độ vài ngày sau, thằng V.A và lão K thu xếp đến thăm tôi. Nó mang cho tôi hộp quà Nhật, tôi không nhớ trong đó có cái gì, vì ngay hôm sau tôi đã đáp nó đi nhanh chóng. Mấy anh em lại rượu, lại ôn nghèo kể khổ. Tôi kể cho nó nghe một nửa sự thật, về cuộc sống của tôi, về những khó khăn, vất vả và nhục nhã tôi từng trải qua vì cái trò đùa ác nghiệt nó gây ra, không một lời oán trách, không một điều thăm dò hỏi han xem ai đứng sau. Tôi kể ra như thể tôi đã qua được cái nạn đó, tôi coi nó như một kỉ niệm, tôi không oán thù gì nữa. Thằng V.A nghe xong quỳ xuống cũng khóc theo và xin lỗi tôi. Tôi chỉ cười khẩy:

- Thôi chuyện đã qua thì cho qua, sau này hai đứa mày có giàu có rồi thì trả cho anh cục nợ ấy là được.

- Thằng Q nhà nghèo lắm, anh cứ để em trả hết, bao nhiêu em cũng trả.

- Nói suông thế làm sao được? - Tôi nói nửa đùa nửa thật - Sau này chúng mày giàu chúng mày quên ngay.

- Để em làm cho anh cái giấy nợ.

- Đúng đúng. - Lão K vô tư hùa vào - Mày viết ngay cái giấy nợ tao kí làm chứng luôn cho.

Tôi lảo đảo đứng dậy kiếm một mảnh giấy, một cái bút. Khi đó mọi người đã ngà ngà hơi men. Tôi đọc cho thằng V.A chép lại…

- Ơ anh ơi, hôm nay là mùng 9 tháng 1 mà.

- Anh tính nợ từ năm ngoái, lúc mày lừa anh để sau này còn xét lãi chứ.

- Anh tham vãi l** ra….

Thằng V.A ngoan ngoãn viết theo những gì tôi đọc rồi cả ba kí tên vào đó. Tôi tống ngay mảnh giấy ấy vào két rồi ra nhậu tiếp, trong đầu tôi manh nha một kế hoạch.

Ngày hôm sau tôi hỏi mấy đứa bạn và được chỉ đến một công ty luật uy tín. Sau khi đưa tờ giấy và trình bày sơ qua về câu chuyện của mình, ông luật sư gõ gõ bàn nói:

- Cái này nó có giá trị như một hợp đồng dân sự, tuy nhiên để đòi được tiền thì cũng khá phức tạp.

- Không, anh hiểu nhầm ý em rồi, em không cần đòi tiền. - Tôi gằn giọng và cười khẩy - Em muốn đưa thằng này đi tù, và em sẵn sàng bỏ thêm một chỗ tiền như thế nữa để bên anh chắc chắn làm được việc đó. Anh có nhận được vụ này không thì trả lời em luôn.

- À… - Lão luật sư nhìn tôi khó hiểu. Phải thôi, lão hiểu làm sao được mối hận của tôi mang trong người bấy lâu nay.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Nông Đạo Quân (Dịch)
BÌNH LUẬN