Sáng hôm sau, ả nói rằng ả cần phải về. Vì cả nhà có lẽ đã phát điên lên được vì ả.
- Hôm qua em quăng điện thoại ở nhà, ra ngoài mua đại cái đập đá với sim rác rồi đi. May mà nhớ số của anh.
- Đã mua vé máy bay rồi?
- Người ta mua thì phải mua vé khứ hồi. Ai ngốc như anh? Bay tuốt từ Quy Nhơn về, biết chắc là sẽ phải quay lại mà không mua khứ hồi.
- Giờ em đi thật à?
- Đưa em đi một vòng được không?
Sáng hôm đó trên đường Ba tháng hai.
- Cây này là cây gì Gió?
- Là cây Sao. Anh nói với em rồi mà!
- Em thích hỏi. Vì lúc nào anh cũng trả lời.
- Thế đố em đường Võ Văn Ngân hôm qua anh chở em qua trồng cây gì?
- Anh đố hoài rồi! Cây Đại.
- Sai bét! Cây sứ! lại đố em, kế bên cây sứ thứ 2 đường Võ Văn Ngân, người ta trồng cây gì?
- Cũng là cây sứ.
- Sai bét! Là cây Đại!
Ả cười ngặt nghẽo. Câu đố ấy em hỏi ả cả chục lần. Lần nào ả cũng bảo quên rồi cố tình bị lừa.
- Vậy đố em vì sao ở Sài Gòn trồng rất nhiều cây Đại
- Anh cũng nói em rồi! Vì cái gì liên quan tới người Chăm ấy!
- Đúng vậy! Hoa Đại, người ta gọi là hoa Chăm, là quốc hoa của người Chăm thời xưa...
Rồi hai đứa chợt im lặng.
- Về Hà Nội, em sẽ nhớ hàng cây Sao lắm!
- Không nhớ anh à?
- Hihi. Nhớ một xíu xìu xiu thôi!
- Hay em ở lại đây với anh đi! Đừng về nữa!
- Không! Em phải về. Anh biết mà!
- ...
Nói rồi ả ôm lấy em khóc:
- Em nhớ Gió lắm! Nhớ tới phát điên luôn!
- Nhỏ nè! Em có muốn nghe kể chuyện không?
Ả riết chặt lấy em từ phía sau, áp đầu sát lại, giống như sợ không nghe thấy từ nào đó.
- Ngày xưa, có một cô gái vô cùng xinh đẹp, giống như em vậy... (bí kíp cũ nhé). Hai nghìn chín trăm chín mươi chín năm mười một tháng hai mươi chín ngày, hai mươi ba tiếng năm mươi chín phút năm mươi chín giây sau, nàng đang đi trên đường thì chợt nhìn thấy một chàng trai. Nàng xúc động không nói nên lời. Chưa kịp làm gì thì chàng trai ôm hôn và nói "anh đã tìm em suốt ba nghìn năm nay rồi!"
- Cái này anh kể em nghe rồi!
- Cái đó anh kể sai. Giờ anh mới kể đúng nè! Cô gái đồng ý làm người yêu của chàng trai mà không biết rằng, chàng trai tuấn tú đó không phải là người mà cô tìm kiếm suốt ba nghìn năm nay. Cô nói yêu chàng, chàng cũng nói yêu cô. Chỉ một giây sau khi chàng trai hôn cô, một chàng trai đã tìm kiếm cô, người mà cô tìm kiếm ba nghìn năm tìm đến.
- Rồi sau đó?
- Dù đã là hoa có chủ, chàng trai nhân vật chính vẫn tiếp tục kiên trì theo đuổi cô thêm một năm rưỡi nữa. Khi chuyện tình cô tan vỡ, chàng dang rộng vòng tay đón cô vào lòng, dùng tình yêu đã được thử thách qua nghìn năm bảo bọc cho cô, chữa lành vết thương cho cô, khiến cô cảm thấy an toàn...
- Chẳng có ai đợi ai ba nghìn năm hết.
- Có chứ! Từ giờ em nhớ sống cho tốt. Bỏ một chút tình cảm, được cái những thứ khác sẽ tốt hơn. Em cũng chẳng cần cả đời phải cắn rứt vì bất hiếu với ba mẹ, mỗi ngày chẳng sợ xa nhà, cũng chẳng cần lo lắng chuyện tiền bạc tầm thường. Cái gì thích thì làm. Không thích thì đừng có làm. Chẳng cần hi sinh vì ai. Coi như bây giờ mình làm lại, bắt đầu chờ nhau thêm ba nghìn năm nữa. Lần này đừng sớm giây nào. Nhớ hông?
Chưa bao giờ em nói những lời như thế cả. Nhưng rồi ả im lặng. Em cũng im lặng. Ai rồi cũng sẽ đến lúc phải chia tay nhau.
Nếu yêu ai đó, bạn đâu cần phải cưới họ. Nhìn họ hạnh phúc là đủ. Có phải vậy không?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Quê em đất độc