Tối hôm ấy, tôi viết tặng nàng một bài thơ dài, bài thơ cuối cùng tôi dành cho nàng. Trước đây, mỗi lần tôi viết, nàng đều đọc rồi bĩu môi chê "anh làm thơ dở tệ", nhưng vẫn cẩn thận ngồi chép vào một cuốn sổ. Thật buồn cười!
Bài thơ cũng dài thật, nhưng trong đó có một đoạn như vầy:
Trả lại cho anh yêu thương của nhau,
Một ngày nắng khác không ai còn duyên nợ.
Sài Gòn trăm ngả, nghìn năm không lưu luyến,
Mây trắng trả về với trời xanh bao la.
Vậy là hết rồi các bạn ạ! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nghi có ma...xung quanh nhà!