Nhưng đời người vốn chẳng thể lường trước. Tối hôm đó, một cuộc điện thoại đã đảo lộn tất cả.
Lúc tôi chuẩn bị đưa cô bé đi dạo thì mẹ gọi đến. Một câu ngắn gọn:
- Bà nội mất rồi con ạ.
Nội tôi nằm liệt giường đã mấy năm. Tuổi cao, trí nhớ cũng chẳng còn minh mẫn. Lẫn đến nỗi hai người con trai cũng chẳng nhớ mặt, chuyện gì cũng quên, cứ ngỡ mẹ tôi mới là con gái ruột. Có thời gian mẹ tôi ốm nặng, phải nằm viện cả mấy tháng, ngày nào nội cũng hỏi mẹ tôi đâu. Bác tôi thì chẳng hề thương mẹ tôi một chút nào. Hồi cụ còn khỏe, lặn lội từ quê lên thăm hai anh em tôi, bác đuổi thẳng cổ nội về. Nội ở với nhà tôi sáu năm, cách nhà bác chưa đến năm trăm mét mà chưa một lần bác ghé thăm. Có lẽ khi lấy được vợ giàu, người ta không còn cần mẹ nữa. Nhưng tôi cũng chẳng để tâm.
Đêm đó, bao nhiêu ký ức xưa cũ cứ thế ùa về. Điện thoại tắt. Tôi bình tĩnh gọi cho thằng em ruột đang ở Làng Đại học (vì tôi trọ xa nên để nó ở KTX cho tiện đi học), báo tin nội mất, bảo nó chuẩn bị đồ đạc để tôi qua đón về quê. Rồi nhẹ nhàng bảo với cô bé:
- Hôm nay anh không đi với em được nữa. Mình về thôi.
Cô bé không nói gì. Nghe cuộc điện thoại của tôi với thằng em, cô bé cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Rồi hai đứa đưa nhau về. Hôm ấy trời vẫn quang đãng, không một gợn mây, nhưng trên xe im lặng như tờ. Rồi tôi bắt đầu kể cho cô bé nghe những kỷ niệm về nội, những uất ức đối với gia đình ông bác... không hề tô vẽ, giọng điệu vô cùng bình thản, nhưng chứa đầy cay đắng. Tôi biết rằng, là đàn ông, lại đang chở một cô gái, tôi cần phải lái xe thật cẩn thận, thật chậm rãi, thật an toàn, thật tập trung, thật chậm, bởi tâm trạng tôi lúc đó đã rối bời.
Cô bé vừa xuống xe. Tôi chào nhẹ nhàng rồi quay đi không chút do dự. Chỉ có tiếng gọi với theo khiến tôi khựng lại một giây. Từ lúc về đến giờ, đó là lần duy nhất cô bé lên tiếng:
- Anh đi cẩn thận. Nhớ gọi cho em.
Tôi cười gượng gạo, rồi chẳng còn thời gian để suy nghĩ, tôi chạy thẳng tới Làng Đại học, rồi hai anh em phóng thẳng về quê giữa đêm với tốc độ mà nghĩ lại tôi còn thấy rợn người.
Tờ mờ sáng, khi vừa về đến nhà. Tôi mở điện thoại ra nhắn cho cô bé vài dòng.
- Anh về đến quê rồi! Giờ này chắc em ngủ rồi. Xin lỗi vì đã làm em lo lắng.
Không ngờ cô bé trả lời ngay lập tức:
- Anh không sao là tốt rồi! Nãy giờ em cứ lo. Bao giờ xong việc lại gặp nhau nhé.
Mấy ngày ở quê lo tang sự. Tôi không hề hay biết, tối hôm đó, cô bé đã viết cho tôi một bức thư thật dài trên Facebook, để chế độ chỉ mình tôi đọc và tag tên tôi vào.
Nội dung đại ý là cô bé cảm thấy thất vọng vì lúc đó đã không thể an ủi tôi một lời. Rồi thì chia sẻ những cảm xúc của cô bé về tôi. Nói tôi là người chín chắn, suy tính kỹ càng, luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, rồi thì ân cần các kiểu. Nói chung là khen đến tận mây xanh.
Cô bé còn nói, tối hôm đó bỗng dưng đọc lại hết những gì tôi từng viết. Cảm thấy thích được gọi tôi là Gió. Và bảo rằng được ngồi sau lưng tôi dạo quanh các con đường ở Sài Gòn thật bình yên.
Nửa tháng sau, tôi trở lại Sài Gòn. Và cuộc phiêu lưu chinh phục trái tim cô gái ấy lại tiếp tục, tất nhiên, theo một diễn biến mà tôi chưa từng, và chắc chắn sẽ không bao giờ trải qua lần nào nữa trong đời.
Có lẽ, đó cũng là lý do mà sau khi quen rất nhiều cô gái, cô bé mới là người tôi yêu nhất.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Đô Thị: Cực Phẩm Thiên Sư