Tình hình lúc đó, với tôi, có thể nói là cực kỳ khó khăn. Tôi không muốn tán tỉnh ào ào như trước vì cũng ngại chuyện đang để tang mà ăn chơi. Thêm vào đó, cô ấy cũng đã đề phòng tôi cẩn mật rồi! Ai có kinh nghiệm chắc cũng thừa biết. Đã tán gần xong mà còn lùi lại thì bao nhiêu mánh khóe sẽ bị lộ sạch. Nếu như con gái không thực sự có tình cảm với mình mà chỉ bị mình quyến rũ trong thời gian ngắn thôi thì sẽ tỉnh táo đề phòng mình ngay. Dù cho các anh có siêu đến mấy, thì khi con gái nó đã bật "shield", khả năng thành công vẫn cứ là 0%.
Tất nhiên tôi cũng có một chút an ủi là, trong suốt thời gian đó, tôi và cô ấy vẫn trò chuyện với nhau mỗi ngày. Rất nhiều chuyện có thể nói cùng nhau. Từ chuyện trên trời đến chuyện dưới đất, chuyện con bé cùng phòng vừa đá thằng bạn trai, thằng nông dân chăn rau chăn con bé cùng lớp, đến chuyện... kinh nguyệt cũng nói. Cơ bản tôi cũng chả biết ngại, cứ nói miết thành ra cô ấy cũng bị nhiễm.
- Anh nói chuyện nghe ghê quá!
- Hồi xưa anh học năm nhất mấy đứa bạn anh cũng nói thế đó.
- Anh vậy từ lâu vậy luôn đó hả?
- Ờ! Hồi đó tụi con gái kêu "Mày nói chuyện ghê quá!". Thế mà tới năm cuối, anh nói ngược lại tụi nó: "Tụi mày nói chuyện ghê quá!"
Cô ấy cười. Sau đấy thì quen. Mặc dù nói chuyện với người khác hoặc đăng status Facebook thì cô ấy vẫn đoan trang hiền thục như bình thường.
Nhưng ám ảnh friendzone vẫn cứ là friendzone. Nhiều lúc, tôi tự nghĩ có lẽ mối quan hệ như thế này cũng tốt. Vì chẳng ràng buộc gì. Dù sao tôi cũng chẳng có cách giải quyết.
Vậy nên sự kiện mà tôi sắp kể dưới này giống như một câu chuyện cổ tích vậy. Mỗi lần nghĩ lại vẫn thấy xao lòng như trước.
Hai tuần sau khi tôi xuống Sài Gòn lại, cả hai vẫn chỉ nói chuyện chứ chẳng đi đâu cùng nhau thêm lần nào. Thế rồi đùng một cái, tôi sốt cao. Lần đó đã là gần cuối tháng chạp âm lịch nên mấy đứa ở trọ cùng thì về quê hết.
Như bình thường, cô ấy lại nhắn tin Facebook. Tôi không trả lời. Về sau đọc lại mới biết. Hôm ấy cô ấy nhắn rất nhiều tin không thấy tôi trả lời nên cứ gọi mãi.
Tầm 10 giờ, tôi vẫn không trả lời nên cô ấy gọi. Thường thì nếu như có việc đi đâu đấy, tôi vẫn nhắn tin kể cho cô ấy nghe. Vậy nên lần này đùng một cái không liên lạc được, lo cũng đúng.
- Anh chết ở đâu vậy hả? Sao không trả lời em?
- Anh bệnh rồi.
- Bệnh sao?
- Em ngừng hỏi được không? Mệt! Lười nói.
- Nhà có ai không?
- Ừ có mà!
Rồi tôi cúp máy.
Nửa tiếng sau nghe tiếng chuông nhà (Hồi đấy tôi thuê nhà nguyên căn nên các anh đừng thắc mắc). Cô ấy đứng ngoài cửa.
- Em tới làm gì?
- Tới coi anh bệnh sao.
- Anh không sao. Em về đi.
- Không sao cái gì mà không sao. (Cái kiểu nói của cô ấy câu này làm tôi nhớ hoài. Nghĩ lại thấy cũng dễ thương). Anh đang ở nhà một mình à?
- Ừ! Nên em đi về đi. Nhà có mình anh à.
- Ngại cái gì? Giờ có mở cửa cho em vô không?
Cô ấy vô nhà, đưa cho tôi tô cháo bắt ăn. Chắc cô ấy thừa biết tôi chưa ăn tối, rồi thì cứ ở lì, kiên quyết không chịu về.
- Em về đi. Không về anh ăn em luôn giờ.
- Cứ đuổi hoài. Giờ này bắt em về một mình không lo à?
Đuổi mãi không được, cuối cùng tôi mặc kệ cô ấy, lăn lên giường ngủ. Sáng hôm sau thì thấy cô ấy nằm bên cạnh.
Các anh cứ nghĩ xem, mỡ treo miệng mèo thế thì làm sao mà chịu cho nổi? Tối hôm qua mệt muốn chết, lại chỉ muốn tránh xa xa vì sợ lây nên chả có chuyện gì. Chứ sáng hôm sau đỡ sốt rồi thì, không ăn không phải quân tử!
Nhưng tôi vừa chạm ngón tay vào cô ấy thì cô ấy tỉnh dậy. Tóc tai bờm xờm, trông đáng yêu không chịu được.
- Anh tỉnh rồi hả?
- Nằm đây không sợ anh ăn thịt em à?
- Anh dám?
- Vậy là em chưa nghe chuyện cô gái nhỏ và chàng thư sinh rồi!
- Em chưa? Anh kể nghe đi!
- Ngày xưa có một cô gái vô cùng xinh đẹp, đẹp như em vậy. Nàng đi lạc đến một ngôi nhà hoang. Ở đó, nàng vô tình gặp một chàng thư sinh đẹp trai hết mực y như anh, cũng đi lạc đến. Thế rồi... (ngừng lại)
- Sao anh không kể tiếp?
- Hôm đó trời mưa rất to, cả hai buộc phải ở lại đó không đi đâu được nữa. Sàn nhà thì ướt hết. Nhà chỉ có một cái giường, nên cô gái dùng phấn vạch đôi giường ra, hẹn rằng "ai bước qua vạch này là đồ cầm thú." Chàng trai vô cùng hào hiệp, cả đêm nằm im, không lấn qua một phân nào. Sáng hôm sau, cô gái rời đi, để lại một lá thư. Đố em lá thư viết gì?
- Thì khen chàng trai hào hiệp.
Tôi ghé lại sát tai cô ấy mà nói:
- Cô ấy viết 4 chữ: "không bằng cầm thú!"
Cô ấy nghe xong bật cười. Tôi thuận tay kéo cô ấy ngả vào lòng trước khi cô ấy kịp phản ứng, rồi hôn chừng 5 giây.
Đây là một cái mánh khác. Nếu các anh muốn tán đổ một cô gái, đừng tỏ tình mà hãy hôn. Thực tế mà nói thì hôn lần đầu khá là... run, nhưng nếu làm được, thì cô ấy là của các anh rồi.
Một điều cần lưu ý nữa là, cái hôn đầu tuyệt đối không được... "nút lưỡi". Chỉ hôn thật nhẹ lên môi trên, ngậm chừng 5 giây rồi buông ra. Tuyệt đối không được tỏ ra quá chuyên nghiệp kẻo mất cảm xúc!
Hôn xong tôi ôm mặt cô ấy, vuốt tóc rồi cười. Cô ấy đẩy tôi ra. Chẳng nói gì. Quay đi chỗ khác một lúc rồi nói:
- Anh có yêu em không?
Tôi níu tay cô ấy. Rồi ôm cô ấy vào lòng. Nói bằng cái giọng nửa trầm thấp, nửa... bị nghẹt mũi của mình:
- Anh có quen một cô bé rất phiền phức! Nói thì nhiều. Tính thì như trẻ con! Lại lắm người theo đuổi tới mức nghĩ thôi cũng đã thấy mệt! Đã vậy còn cứng đầu! Háo thắng! Chẳng biết suy nghĩ tính toán gì hết. Anh lo cho cô bé đó tới phát điên.
- Ai trẻ con?
- Nói thật, bây giờ trong đầu anh, ngoài chuyện đó ra chỉ toàn nghĩ đến một chuyện.
- Là chuyện gì?
- Thịt em ăn có ngon không.
Rồi thì cứ đong đưa mãi, tưởng như chuyện gì đến sẽ đến...
Cho đến khi chỉ còn một bước cuối cùng là thì tôi dừng lại. Có nhiều anh sẽ chửi tôi ngu. Tôi chấp nhận. Thú tính trong người tôi chửi tôi ngu. Tôi cũng chấp nhận. Mùi thơm trên tóc của cô ấy, tới giờ tôi vẫn nhớ. Cả những lời ngọt ngào mà tôi nói, những lời ngọt ngào (và...) mà cô ấy thủ thỉ đều khiến tôi như phát cuồng. Nhưng rồi tôi nghĩ lại. Tôi nhận ra, nếu như cô ấy không ngốc đến mức chạy đến chỗ mình bất chấp rằng gần như chắc chắn sẽ mất cái ngàn vàng vào tay một thằng con trai nghèo kiết xác, xấu xí, tương lai không vững vàng, thậm chí chưa một lần nói lời yêu, hẳn là chẳng có buổi sáng hôm đó. Tôi nhận ra mình thương cô ấy, yêu cô ấy, và muốn bảo vệ cho cô ấy nhiều hơn là chiếm hữu cô ấy. Tôi muốn cưới cô ấy. Lần đầu tiên trong đời, ở cái tuổi hai mươi hai, tôi muốn cưới một người con gái, muốn giữ lại cho cô ấy cái mà cô ấy có thể không mất nếu như không chấp nhận liều mình vì tôi... Tôi nghĩ rất nhiều thứ. Vậy nên cuối cùng, tôi ôm cô ấy, rồi thủ thỉ rằng sẽ đợi đến đêm tân hôn. Nói chung tôi không giỏi miêu tả lắm. Nhưng cảm xúc lúc đó thì phức tạp vô cùng.
Sáng hôm đó. Trai đơn gái chiếc ở trong phòng, cùng ăn sáng, cùng trò chuyện, ôm hôn, đọc sách và nhiều thứ khác, ngoại trừ sεメ.
Đến giờ phút này nghĩ lại, không biết quyết định lần đó của tôi là đúng hay sai...
Gần hết rồi! Tôi sẽ cố gắng viết nốt phần còn lại trong 2-3 chương. Nội dung phía sau sẽ là một vài kỷ niệm nhỏ nhỏ của 2 đứa, những điều mà tôi luôn muốn kể cho bất cứ ai trên đời, rồi thì một vài duyên cớ đưa tôi đến gặp ông bà già của cô ấy, cuối cùng là kết thúc đầy tiếc nuối của cả 2, và đêm trước khi cô ấy lấy chồng...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Oan hồn của biển...