Gái cười, nụ cười luôn thu hút sự chú ý của mình, bên gái mình luôn cảm thấy có sự bình yên, điều mà mình không có được trong cuộc sống. Có lẽ đây cũng chính là điểm thu hút của gái với mình.
Ngó đồng hồ, thấy cũng hơi muộn muộn, mình bảo gái đi lên, trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc, mới được gặp gái thôi thế mà giờ lại đơn độc một mình, tự hỏi đâu mới là chốn bình yên dành cho mình. Nhưng dù sao mình với gái cũng đã có một bước tiến dài, đây có lẽ là niềm vui nhất của mình trong những ngày qua.
Về đến nhà, thay quần áo. Xem điện thoại thấy có tin nhắn của gái:
- Anh về nhà chưa?
- Anh về rồi, đang nằm giường. Cảm ơn vì em đã gặp anh nhé.
- Có gì đâu anh, chuyện nhỏ thôi mà.
- Nhỏ nhưng nó làm anh vui tối nay em đẹp lắm.
- Ăn mặc thế mà anh kêu đẹp, chỉ giỏi nịnh thôi.
- Anh không nói về ngoại hình.
- Vậy thứ gì hả anh?
- Nụ cười và ánh mắt của em.
- Hihi, gái cười.
Cũng muộn rồi, mình chúc gái ngủ ngon, tự nhủ trong đầu hôm nay quả là một ngày dài. Suy nghĩ vẩn vơ một lúc, mình thϊếp đi lúc nào không hay, nụ cười và ánh mắt của gái lại chập chờn hiện về trong giấc ngủ...
Sáng vẫn khung giờ quen thuộc 7h, đầu hơi nhức, chắc dư âm của trận rượu ngày hôm qua đã thế còn đội mưa gió nữa chứ. Đúng là chết vì cái tội dại gái. Cố lê tấm thân ngọc ngà đi vệ sinh cá nhân, đập răng rửa mặt, tút lại vẻ đẹp trai và lại ngắm gương mặt nguy hiểm của mình trong gương. Định đi ăn phở, nhưng thấy mẹ kêu xuống ăn sáng, thôi đánh chén luôn dạo này kinh tế khó khăn, tiết kiệm là quốc sách, đồ ăn của mẹ lúc nào cũng đủ 4 tiêu chí Ngon-Bổ-Rẻ-Sạch.
Xong xuôi, xách xe đi làm. Suy nghĩ về gái lại hiện ra, có khi nào mình tiến quá nhanh với gái không? Gái có phải là người mình mong chờ không? Mấy câu hỏi cứ vẩn vơ, không tài nào mình xua nó đi được, đau hết đầu thôi kệ vậy, đến đâu thì đến. Đến cơ quan, lại chạm mặt gái dưới cầu thang. Vẫn nụ cười quen thuộc, dáng người nhỏ xinh khẽ gật đầu chào mình. Hôm nay gái mặc váy màu váng, áo khoác kiểu măng tô đen, mái tóc vấn cao, mình nhìn tí bật máu mũi.
- Em à, mình cất tiếng phá tan đi không gian im lặng.
- Dạ vâng, lại gặp anh rồi, hihi. Gái cười, đôi má khẽ ửng hồng, không biết là vì lạnh hay là vì mình nữa.
- Anh chọn giờ đấy.
- Giờ gì hả anh?
- Giờ đi làm.
- Sao lại vậy? Anh cũng mê tín à? Khuôn mặt gái thoáng lên vẻ ngạc nhiên, mắt mở to đúng kiểu con nai vàng ngơ ngác.
- Không, anh chọn giờ để được gặp em.