- Hihi, gái cười. Nụ cười của em luôn khiến anh xao xuyến, pha chút cảm giác yên bình trong đó.
Định tám thêm tí nữa, nhưng cũng gần đến phòng rồi. Thôi chào gái, anh phải đi ngồi vào bàn làm việc, lại thêm một đống hồ sơ. Định gào lên với sếp, "Sếp định gϊếŧ em à mà mỗi ngày lại thêm một đống vậy?". Nghĩ vậy thôi chứ đến bố cháu cũng chả dám nói ra, chán hẳn. Kệ, cầm điện thoại nhắn cho gái, lấy động lực làm việc vậy.
- Chiếc váy hợp với em đó.
- Hihi, anh thấy sao?
- Màu sắc trẻ trung, kiểu dáng đẹp. 4/10 điểm.
- Sao đẹp mà lại chỉ có 4 điểm hả anh?
- 6 điểm còn lại chính là em.
- Hihi, gái lại cười. Chả cười thì làm gì, sáng ra đã được nghe nịnh, sướиɠ nổ mũi ấy chứ các thím nhỉ.
Tám thêm một tí, mình bắt tay vào công việc. Mấy bà chị thấy mình cười tủm tỉm, quay ra đá đểu:
- Thằng em bắt được vàng hay sao mà cứ cười một mình thế?
- Sáng ra thấy chị nào cũng xinh, cũng tươi. Em làm sao mà không cười được.
Lại một trận chiến nổ ra, các bà lại lôi mình ra làm chủ đề tám. Thôi sợ rồi, mình lẳng lặng làm việc, chứ tám với các bà này thêm không cẩn thận lại dìm hàng mình ngay, nguy hiểm lắm. Đang làm việc, thấy có tin nhắn của Em, mình không nhắn lại, cầm điện thoại xóa tin nhắn luôn. Đôi lúc mình thấy hơi phũ phàng. Mình quen em qua một đứa bạn, em có nét duyên, tóc ngắn, môi hồng, nhìn khá xinh, vóc dáng đủ để thu hút từ ánh nhìn đầu tiên. Nhưng dường như đó là tất cả những cảm nhận của mình về Em. Em không phải là tuýp con gái mình thích, dường như lúc ấy mình đến với em chỉ vì sự cô đơn của tâm hồn, mà tình cảm không có gì ràng buộc, sớm hay muộn rồi cũng trôi mình rời xa em, bất ngờ, nhẹ nhàng như một cơn gió.
- Mình thôi em nhé, anh xin lỗi... không lời giải thích, không chút níu kéo.
Em rất buồn, nhưng làm sao được, em chỉ thu hút mình, chứ không mang lại cảm giác trong tình yêu. Mình không muốn lừa dối, làm em thêm hi vọng nữa. Mình ghét sự hi vọng nên cũng không thể mang lại sự hi vọng dối trá cho em. Thẫn thờ một lúc, điện thoại rung, uể oải cầm lên "em calling"... Nghe hay không? Một thoáng suy nghĩ lướt qua trong đầu mình, đây là cuộc điện thoại mình không hề mong muốn. Bước ra ngoài, châm một điếu thuốc, ấn nút nghe...
- Anh nghe đây...
- Sao anh không trả lời em?
- Anh bận, có gì không em?
- Cứ phải có gì mới được gọi cho anh à?
Khẽ thở dài, mình chầm chậm nói với em:
- Nên như vậy...
- Lúc nào anh cũng làm vậy sao? Em cũng chỉ muốn gọi hỏi thăm anh thôi mà... giọng gái dường như nức nở.
- Anh xin lỗi.
- Vì cái gì?
- Vì tất cả, em đừng như vậy nữa, người con gái như em đâu có thiếu điều gì. Đừng tự dằn vặt, trách móc bản thân nữa.
- Em có gì không xứng với anh?
- Anh mới là người không xứng.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đợi em đến tháng 13