Không thấy gái nói gì, chắc còn đang ngượng, đường đến quán ăn cũng không xa, mới đó mà đã đến nơi rồi. Dừng xe, dìu người đẹp vào quán ăn, cũng ối người GATO nhìn hai đứa mình, thế mới biết giá trị của cái đẹp. Kéo ghế cho gái ngồi, lấy giấy lau lại bàn. Mình biết tính gái, thích những cử chỉ quan tâm nho nhỏ, xong xuôi kêu gái gọi món trước:
- Anh ăn gì?
- Anh ăn theo em, em cứ gọi đi.
- Lỡ đâu món em gọi anh không ăn được thì sao?
- Anh tin vào gu ăn uống của em.
- Hihi, gái lại cười. Đúng là con gái, ai nghe nịnh cũng thích hay sao ấy. Nói vậy chứ mình rất tin vào gu ăn uống và ăn mặc của gái, vì theo cảm nhận và tiếp xúc, gái là một người khá tinh tế. Cho dù gái không giỏi thể hiện điều đó qua lời ăn tiếng nói. Vừa ăn, vừa tám với gái, thỉnh thoảng mình cũng gắp cho gái thức ăn, gái cứ bảo kệ để gái tự nhiên, rõ phét gắp miếng nào thấy hết miếng ấy, con gái đúng là chúa giả vờ.
Nhân đây cũng nói với các thím, quan tâm con gái không cần phải các thím phải làm hành động gì to lớn, ướt át con gái mới thích đâu. Các thím cứ để ý, quan tâm những cái hằng ngày thực tế, sát sườn là được. Còn cái gì thì chắc các thím hiểu hơn mình rồi. Nhưng đừng tự biến mình thành osin nhé, phân biệt rõ ranh giới giữa osin và quan tâm chăm sóc. Dạo này đọc voz thấy nhiều bài về osin quá, cơ bản cũng một phần các thím không phân định được thế nào là chiều chuộng, chăm sóc và thế nào là ủy mị, lụy tình, đôi lúc chạy theo những yêu cầu vô lí mà cứ nhầm tưởng đấy là chiều chuộng, như vậy chỉ làm hư người yêu mình thôi.
Ăn xong, mình với gái gọi cafe ra uống, gái gọi sinh tố, còn mình cốc nâu đá, điếu vina quen thuộc. Bỗng dưng gái cất tiếng:
- Anh ngày xưa chắc yêu nhiều rồi nhỉ?
Câu hỏi bất ngờ quá, mình phải suy nghĩ một lát:
- Anh không đem tình cảm lên bàn cân để cân đo đong đếm.
Trầm ngâm mình nhìn gái. Thật sự câu hỏi này làm mình không thấy thoải mái cho lắm, nhưng đã hỏi thì phải có câu trả lời. Mình không muốn mập mờ với gái.
Cả hai lại im lặng, mình chủ động lên tiếng trước:
- Em có vẻ không vui?
- Không, em nghĩ linh tinh thôi.
- Nghĩ gì, nói anh nghe được không?
- Em thấy anh hơi khó hiểu.
- Em có muốn hiểu anh không?
- Dạ cũng có một chút. Hihi.
Gái cười, chắc bị mình hỏi nên ngượng rồi, con gái nhà ai mà nhìn yêu thế không biết.
- Khi nào là nhiều thì nói với anh.
- Sao lại phải là nhiều hả anh?
- Hiểu một chút thì không nên hiểu, anh thích cái gì cũng phải nhiều và đầy...
Nhìn thẳng vào mắt gái mình nói:
- Anh mong sẽ hiểu được em thật nhiều, hãy cho anh thời gian và cơ hội nhé.
- Dạ.
Tiếng gái khẽ vang lên, du dương bên tai mình, chết rồi thỏ ơi! Tám thêm một chút rồi mình với gái cũng ra về, suốt dọc đường mình với gái vui lắm, cứ cười suốt thôi. Gái có hỏi mình:
- Anh ghét điều gì nhất?
- Giả dối và hi vọng.
- Sao lại là hi vọng?
- Hi vọng mà không được thì thất vọng gấp nhiều lần, anh ghét cảm giác đó.
- Vậy điều gì làm anh vui nhất?
- Em muốn nghe không?
- Dạ có.
- Đi bên em bây giờ là điều anh cảm thấy vui nhất.
Gái cười khúc khích, mình có thể cảm nhận rõ niềm vui trên mặt gái, cũng lâu rồi mình mới đem lại cho người khác niềm vui, ít ra mình vẫn còn có ích. Mong rằng, mình không mang lại nỗi buồn cho gái như đã từng làm với em. Xe chầm chậm về cơ quan... Lại một buổi chiều dài ngập đầu với công việc chờ đợi mình, nghĩ mà nản. Đang là thần tiên đánh tụt xuống trâu ngựa, có chán không chứ!