- Chưa gì đã cười được rồi, lúc nào cho anh ngắm lại điệu cười "dê" ấy nhé.
- Ai dê vậy? Chả biết ai dê mà cứ nhìn em mãi.
- Không nhìn em thì anh đâu phải đàn ông.
- Anh chỉ giỏi nịnh.
- Với những người anh thích thôi.
- Hihi... Gái khuyến mại cho mình một nụ cười, tốn kém ngân khố hơi nhiều vì nụ cười của gái rồi đó.
- Sao anh lại quan tâm tới em? Hỏi gì mà hỏi khó thế không biết, hơn sếp hỏi mình, nhưng trả lời không ổn thỏa thì cũng không được với gái.
- Tối về anh gạch đầu dòng những điều đó rồi mai nộp lại cho em đọc nhé.
- Anh phải nghĩ mới trả lời được à?
- Không, vì nhiều quá, anh nói không hết được.
- Hihi. Có vẻ mãn nguyện với câu trả lời của mình, gái chỉ cười thôi.
Tám với gái thêm một chút nữa, mình chào tạm biệt rồi bắt tay vào công việc, các thím trông nói chuyện ngắn thế thôi, chứ nó cũng ngốn của mình mất 1 tiếng đấy, cố gắng làm bù vậy, đôi lúc ánh mắt, nụ cười của gái lại thoáng qua trong đầu, vui vui, đúng là kẻ say tình như người mộng du, lại còn thỉnh thoảng cười cười nữa chứ... Tan tầm, mình có nhắn cho gái:
- Em ơi...
- Dạ, em đây, sao vậy anh?
- Không có gì, anh chỉ muốn được gọi em thôi.
- Hihi? Gái nhắn lại mình.
- Em về cẩn thận, quàng khăn, mặc ấm vào nhé.
- Dạ vâng, anh cũng vậy ạ.
Xách xe về, thấy lòng phơi phới, như trai đôi mươi ấy các thím, tự nhủ không biết tối nay có setup một cuộc hẹn với gái không, mình biết gái có cảm tình với mình, nhưng nông sâu đến đâu thì mình chẳng thể biết được... băn khoăn, lo lắng cho đến khi về nhà...
Về nhà, làm tí thể dục thể thao cho đẹp dáng. Bình thường mọi lần về nhà rồi mình đều nhắn tin hỏi thăm gái, nhưng hôm nay quyết định bơ, xem gái có nhớ về mình không. Gia Cát Dự đã đúng, tiếng chuông tin nhắn, cầm điện thoại ngó:
- Đã có cặp lô tô ăn chắc 99%, nhắn tin soạn 1900...