Xe chậm chậm lăn bánh, tiệm bún đã ở trước mặt, lại một buổi đi chơi nho nhỏ với gái, dù ngắn nhưng mình thấy vui biết bao, trong lòng bao niềm hân hoan… Có lẽ nào thời điểm ấy sắp đến rồi, câu hỏi trong đầu mình vang lên.
Xuống xe, mình và gái cùng vào quán, gọi 2 suất bún chả và nem, đang lau đũa và bàn thì có chuông điện thoại. Em đang gọi, thở dài, sao em cứ phải như vậy, vì một thằng như mình đâu xứng.
-Anh nghe.
-Hi, anh đang làm gì vậy? Giọng em có vẻ vui tươi.
-Đi ăn.
-Anh đi một mình à?
-Không anh đi với bạn.
-Trai hay gái vậy anh? Mình cũng thấy khó chịu rồi, chỉ muốn chấm dứt cuộc nói chuyện không mong muốn này, còn có gái bên cạnh, nét mặt gái hiện rõ sự tò mò, cứ chăm chú nhìn mình.
-Bạn gái, em gọi có việc gì không?
-Không, em chỉ hỏi thăm thôi.
-Vậy không cần phải hỏi nhiều như vậy.
-Sao anh cứ làm như vậy với em. Giọng Em qua điện thoại dường như sắp khóc.
Thở dài, châm một điếu thuốc cho tỉnh táo hơn, sao em cứ phải làm khổ bản thân như vậy, mình là người có lỗi mà.
-Em đừng như vậy, còn nhiều người xứng đáng hơn, anh với em chỉ là kỉ niệm thôi. Nói câu này mình cũng thấy nghẹn đắng trong cổ họng, mình với em cũng đã từng có rất nhiều kỉ niệm, nhưng bây giờ, bên cạnh mình còn có gái, mình trân trọng gái, không muốn gái phải suy nghĩ về quá khứ của mình. Có lẽ các thím có người thắc mắc sao không nghe điện thoại, nhưng trốn tránh không bao giờ là cách tốt, mình thích đối mặt với vấn đề hơn.
-Em chẳng cần ai xứng đáng. Giọng Em lạc đi, chứa đựng bao uất ức.
-Em cứ như vậy, mình làm bạn với nhau cũng là không nên.
-Thế anh muốn anh là gì với em?
-Chả là gì cả, em coi anh là một thằng tồi cũng được.
-Em không làm như vậy được, em đã thử rất nhiều lần rồi. Em khóc thật, người con gái tự trọng và kiêu hãnh như em mà cũng có lúc ủy mị vì tình cảm như vậy sao.
-Anh xin lỗi, đừng buồn về anh nữa, không đáng đâu.