Một lát sau thịt chó mắm tôm đã được bưng ra, em nhận trọng trách pha nước chấm, chắc là "sở trường" của em rồi. Để em làm người vợ đảm đang một hôm xem thế nào. Nhìn em loay hoay với chanh, đường, ớt cũng thấy buồn cười.
- Để anh phụ cho em.
- Thôi để em tự làm, cái gì cũng anh em thành quen mất.
- Quen càng tốt chứ sao, anh đang mong như vậy.
- Anh không sợ em lười à?
- Không, nhìn em là anh biết.
- Biết gì vậy?
- Em là một người đảm đang.
- Hì hì, anh làm thầy bói được đấy.
- Bói cho riêng mình em nhé. (Khẽ cầm tay em mình nói).
- Cầm tay em là phải trả phí đấy.
- Anh đang trả đấy thôi.
- Em có thấy gì đâu?
- Tình cảm của anh, không phải em đang "lấy" đó hả? (Nhìn thẳng vào mặt em mình nói).
Em ngượng, rụt tay lại, hai má ửng hồng. Mình trông thấy vậy thì phì cười, trêu em:
- Nhìn em giờ dễ thương quá, đỏ hết cả má rồi kìa.
- Anh cứ trêu em. (Em giả vờ nũng nịu, giọng hơi hờn dỗi).
- Thôi ăn đi em, đói là anh không có sức trêu đâu.
Mình và em cùng nhau "đánh chén", kêu thêm chai vodka, làm tí rượu cho nó nóng trong người các thím ạ, chủ yếu là mình uống, em chỉ nhấp môi thôi. Rượu ngon, em đẹp bên cạnh, cuộc đời màu hồng quá. Mình thì cứ gắp cho em ăn, em cũng thoải mái, "đánh chén" thật lực, không còn cái vẻ ngại ngần ban đầu nữa. Lúc sau mình rủ em gặm chân chó, đây là món đặc sản của quán mà.
- Anh thích gặm với nhấm hả?
- Để kéo dài thời gian thôi.
- Để làm gì?
- Bên em lâu hơn. (Nhìn em mình cười cười).
- Anh khéo lắm, nhiều lúc em thấy lo lo.
- Em lo điều gì?
- Anh hiểu mà. (Chắc vẫn dư âm từ cuộc nói chuyện với em).
Nhẹ nhàng nắm tay em, nhìn sâu vào đôi mắt đẹp:
- Em là một người đặc biệt, anh trân trọng và giữ gìn những điều ấy.
- Anh còn "ám" em dài dài, không thoát được anh đâu. (Mình trêu em, để giải tỏa bớt sự căng thẳng cho em).
- Hì hì, em biết rồi ạ, tại em cứ nghĩ linh tinh.
- Chỉ cần em không nghĩ xấu về anh là được.