Logo
Trang chủ
Chương 36

Chương 36

Đọc to

Mình thở dài, vốn dĩ mình đã ghét hai chữ đa tình này rồi, nhưng dường như cái gì ghét thì lại thường phải vơ lấy. Thà là cứ có một chốn yên bình để gắn bó thì chẳng dễ chịu và thoải mái hơn sao, chẳng phải mệt óc lao tâm khổ tứ như vậy. Đúng là cái giá của sự tự do là sự cô đơn.

– Anh đang mong cái hão danh ấy mà không được đây. Mình cười cười trêu em gái.

– Có khi anh đang có ấy chứ.

– Nếu có thì anh sẽ báo cáo em đầu tiên nhé.

– Hihi, anh nhớ đấy nhé!

– Với em thì anh không quên điều gì đâu.

Tám thêm một lát nữa thì cũng thấy mệt mệt, mình cũng buồn ngủ rồi, chào em gái, tắt đèn đi ngủ. Một giấc mơ đầy mộng mị, mình thật sự mệt mỏi, bước chân trên một hành trình mà không có hồi kết. Hình ảnh của ký ức, những kỷ niệm buồn vui chập chờn hiện về, có lẽ nào mình là một kẻ xấu?

**H mình update về hiện tại luôn nhé các thím:**

Sau một quãng thời gian hơi mất cân bằng, cuối cùng cũng bình thường trở lại được. Mình là thế, không bao giờ gặm nhấm một nỗi buồn quá lâu, còn nhiều việc phải làm, đâu thể tự kỷ mãi được.

Còn em gái gặp ở đám cưới, mình cũng tán tỉnh một thời gian, cũng nhiều hôm gọi điện đến 12h, 1h sáng. Nhiều sáng dậy đi làm mà ngáp ngắn ngáp dài. Em cũng có tình cảm với mình rồi, nhưng tự dưng thấy chán. Em có vẻ gì đó hơi giả tạo, và khéo quá, làm mình không tin tưởng được. Mình chủ động chấm dứt với em ấy, các thím thấy mình hiền không? Về sau đang ngồi chán thì thằng em cho mình số điện thoại một bé khác, trẻ lắm, với câu dặn dò:

– Bé này được lắm anh, làm quen đi.

– Được về nhan sắc hay được về khoản nào?

– Anh cứ làm quen đi, em chửi nhau với nó suốt.

– Hả? Thế mày giới thiệu anh để nó chửi nốt cả anh hả?

– Anh cứ thử đi, em tin tưởng ở anh mà. Nó cười, anh em sống với nhau lâu rồi nên hiểu nhau lắm.

Mất một khoảng thời gian mình mới làm quen được với em. Em vừa thất tình xong, đang ghét con trai lắm, nhớ có lần em nói với mình:

– Đàn ông con trai bọn anh ai cũng đểu như nhau…

Để gặp được em mình mất gần tuần nói chuyện, dày mặt, ỉ ôi đủ kiểu may mà em cũng chịu gặp, mà gặp rồi thì mình có thêm nhiều cơ hội. Em cũng chia sẻ với mình rất nhiều, thôi đành bất đắc dĩ là anh hùng rơm nghe em tâm sự cái lọ cái chai thôi chứ thật ra mình sợ nước mắt và tâm sự của con gái lắm, có khi còn bị vạ lây ấy.

Có hôm trời mưa phùn, trời lạnh lắm, mình vừa tan tầm, đang phi xe về nhà. Điện thoại reo, thấy tin nhắn của em, nói chung là em đang rất buồn, suy nghĩ linh tinh, trời mưa mà mình không mang áo mưa trong cốp xe. Nhưng thôi tất cả vì người đẹp, mình phi xe xuống chỗ em, gọi điện mãi em mới nghe máy, trời mưa mà em lang thang ngoài đường, cả hai ướt nhẹp, hàn quốc hàn xẻng chả thấy đâu, chỉ thấy nó cứ dở dở thế nào ấy, hôm ấy mình lại mặc ít áo, lạnh gần chết. Nhưng mình chấp nhận, tán gái đôi lúc phải khổ tí, đến lúc có thành quả ai hưởng cho mình các thím nhỉ! Lúc đi xe em có hỏi mình:

– Sao anh lại xuống đây?

– Anh lo cho em, anh không muốn để em một mình những lúc này.

– Anh là ai?

– Một người luôn quan tâm đến em.

– Anh biết đôi lúc em rất buồn, nhưng tình cảm không ai có thể nói trước. Anh sẵn sàng chia sẻ với em mọi điều, dù anh cũng không giúp được em, nhưng anh ở bên em, em sẽ không cô đơn một mình đâu. Đừng quá đau buồn vì những gì đã qua, nó không đáng đâu, đừng tự dày vò mình vì những kỷ niệm xưa cũ. Nếu em muốn luôn có một bàn tay dìu em đứng dậy. Mình nói với em.

– Anh sẽ dìu em đứng dậy hay sẽ lại đào xới nó thêm? Câu hỏi này của em làm mình suy tư, muốn ôm em vào lòng nhưng còn quá sớm, thôi đành phó mặc cho duyên phận.

– Hãy sống cho hiện tại đã em ạ, ai có thể biết trước tương lai.

Mấy bữa sau mình cũng dành được tình cảm từ em, những cái nắm tay, nụ hôn phớt. Chắc có lẽ tình cảm em dành cho mình cũng lớn dần lên, ánh mắt em rạng ngời mỗi khi thấy mình, nụ cười đã trở lại. Một lần nữa mình lại phiêu lưu trên con đường tình ái chăng???

Nhớ có hôm chở em đi chơi, mình lỡ có uống mấy cốc bia với tụi bạn, đi đường đã tức bụng rồi, chở em đi cứ chăm chú nhìn xem có chỗ nào vắng vằng vào giải quyết. Em tưởng mình soi gái nên giận dỗi nói:

– Anh đang soi gái đẹp à?

– Không, tâm trí đâu mà soi giờ này.

– Không sao đâu, anh cứ ngắm thoải mái đi. Em cười cười dụ dỗ mình mới sợ chứ.

– Em không ghen, không tức, không dỗi??

– Có chứ, nhưng nếu chả ngắm bây giờ thì lúc khác anh ngắm, khác gì đâu. Vâng và bây giờ thì từ cười thì mặt đã chuyển sang dỗi dỗi, nắng mưa thất thường bó tay luôn.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Thợ Săn Dị Thể
Quay lại truyện Tán Gái Cùng Cơ Quan
BÌNH LUẬN