Logo
Trang chủ
Chương 8

Chương 8

Đọc to

Trưa và chiều không có gì đặc biệt, mình lại cắm cúi vào công việc, gắng làm cho xong thời gian tới còn được rảnh rỗi. Cũng có đôi lúc ý nghĩ về em xuất hiện, nhưng công việc cuốn trôi những suy nghĩ về em, chiều tan tầm mình xách xe về, không thấy bóng dáng quen thuộc. Nhưng không sao, buổi hẹn tối nay mới là quan trọng.

Trong lòng phấp phới như trai đôi mươi, vừa đi vừa nghe bản nhạc quen thuộc, về nhà thể dục thể thao cho đẹp dáng... Cuộc hẹn tối nay, có thể là một bước ngoặt. Suy nghĩ thoáng qua trong đầu mình...

Thể dục thể thao xong, người đầy mồ hôi, mệt rã rời, nghỉ ngơi một lát rồi mình đi tắm, công nhận tắm rửa xong thoải mái thật, người nhẹ nhõm, sảng khoái lại nghĩ thêm về em, làm một số thứ cứ rối bời. Tỉa tót rau, vệ sinh cánh cổ thơm phức xong cũng gần đến giờ G rồi. Tâm trạng mình lúc này là vừa phấn khích lại pha chút lo âu, tự nhủ mọi việc sẽ ổn, lần thứ n đi chơi với con gái rồi mà vẫn có thứ cảm xúc này, lạ thật phải không các thím.

Mặc quần áo xong xuôi, mình lại xách con xe quen thuộc ra đường, trời hơi lạnh may mà chuẩn bị sẵn chiếc áo khoác mỏng mang theo. Cũng vào một ngày trời se se gió, mình đã chia tay em, không nước mắt, không lời níu kéo, nhẹ nhàng như một cơn gió. Mình biết em rất buồn, nhưng cuộc sống, không cùng quan điểm, một chí hướng thì khó có thể bước tiếp, thà là buông xuôi mọi thứ, cho nhau một lối đi riêng. Đường đến quán cafe không xa, nhưng những suy nghĩ cứ dai dẳng, mình cũng cảm thấy hơi nặng nề.

Đến nơi, chọn một góc yên tĩnh, mình kêu một bao thuốc, rồi chờ đợi em, mỗi khi mình chờ đợi thì điếu thuốc luôn là người bạn đi cùng, mình không nghiện nhưng thích hút, nó làm cho tinh thần tỉnh táo hơn. Rút điện thoại ra nhắn cho em:

- Anh đến rồi.

- Đợi em 5 phút nhé!!

- Ừ, mình đáp gọn lọn.

Đang miên man với dòng suy nghĩ thì em đến, hôm nay em mặc quần jean đơn giản, áo khoác màu da bò, điểm thêm chiếc khăn quấn tinh nghịch ngũ sắc. Cũng khá tinh tế và có gu ăn mặc, cảm nhận của mình lúc đó như vậy. Khẽ mỉm cười rồi kéo ghế cho em ngồi, vẫn nụ cười đấy, nhẹ nhàng, đôi mắt biết nói, ánh nhìn tinh nghịch và dáng người xinh xinh luôn làm mình chú ý. Mình và em cùng gọi cafe, em bắt đầu câu chuyện trước..

- Anh đến lâu chưa?

- Mới thôi, 5 phút. Mình tinh nghịch nhìn em.

- Hơn 10 phút rồi mà, sao lại là 5?

- Em bảo là 5 phút nên anh đợi em 5 phút.

Em khẽ cười, đôi má ửng hồng, nụ cười mình thích làm mình cũng thấy vui vui theo em. Em lại hỏi:

- Anh hay uống cafe không?

- Cũng đôi lúc, gặp ai anh muốn uống cùng thì anh sẽ uống.

- Vậy là em...??

- Em là một trong những người anh muốn uống cùng.

- Em nên coi đó là một vinh hạnh??

- Không, chỉ là một niềm vui nho nhỏ thôi em.

Mình và em cùng cười, có vẻ thuận lợi rồi. Có khi nào ông trời chiều lòng người không nhỉ? Mình với em nói nhiều lắm, cả về công việc, cuộc sống, nhưng không lan man, chủ yếu là tập trung về quan điểm sống và tính cách của từng người. Nói chuyện mình nhận ra mình và em có rất nhiều điểm chung về tính cách, cũng tốt. Hợp thì mới dễ chia sẻ, tâm sự. Em có gọi hướng dương ra ăn, mình không thích gặm với nhấm nhưng cứ kêu em gọi ra.. mình cũng có bóc hướng hương ra, nhưng không ăn mà là bóc hộ em, lúc đưa cho em một đống hướng dương bóc sẵn, em có vẻ ngạc nhiên, tròn mắt nhìn mình:

- Anh không ăn hướng dương mà sao cứ ngồi cắn vậy?

- Anh không thích ăn, nhưng thích bóc cho người khác ăn, em ăn đi.

Nói rồi mình đưa cho em đống hướng dương.

- Hihi, cảm ơn anh.

- Em vui là được rồi.

Lúc này 2 má em lại ửng hồng, mình chẳng biết em nghĩ gì trong đầu, nhưng mình đoán em cũng thích những hành động như vậy. Mình cũng là người sống khá nội tâm, thích được quan tâm đến người khác, nhưng mình thích ý nhị, nhẹ nhàng và tự nhiên. Bất cứ sự gò ép nào đều làm mình không thoải mái, mình thích quan tâm đến em cũng chính vì những hành động đáng yêu của em, nó làm mình cảm thấy thoải mái, bớt đi chút phiền phức trong cuộc sông vốn chẳng lấy gì làm yên bình của mình.

- Anh có ngại mọi người ở cơ quan biết anh đi với em không??

- Anh làm những gì anh muốn, nếu ngại anh đã không đến đây, em thì sao?

- Em cũng không, có gì đâu mà ngại.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [ Hồi ức ] Em ! người con gái đã thay đổi cuộc đời thằng lưu manh .
Quay lại truyện Tán Gái Cùng Cơ Quan
BÌNH LUẬN