Bận quá, bận quá, các mẹ thông cảm cho em nha.
Đạp hết tốc lực, nhanh hết sức có thể, vừa đi mình vừa suy nghĩ lung tung. Trong đầu giờ toàn kỷ niệm giữa mình và nó cứ xoáy thẳng vào tâm trí. "Đừng làm gì dại dột nhé, tao biết lỗi rồi mà," mồm lẩm bẩm liên tục câu này.
30 phút sau thì cũng đến nơi, đứng nép vào 1 quán vỉa hè, gọi cho bố Quỳnh.
- Alo, chú H ạ, cháu đến nơi rồi chú.
- Ừ cháu đứng ở đâu rồi, chú ra liền.
- Cháu đứng ở quán nước đối diện quán Lotte này chú.
- Đợi chú chút.
Mình đứng lóng ngóng ngó qua ngó lại, quay đi quay lại thì ổng đứng sau mình từ bao giờ. Đối diện với người đàn ông ngoại quốc này mình như mất tự tin hẳn vì ổng cao hơn mình hẳn 1 cái đầu, mình thì cũng không phải đứa lùn chắc tại ổng cao quá. Đi theo chú H, nhà mới nó đây à, to thật ấy. Đứng đực ra một lúc:
- Vào mau đi cháu.
- Vâ…vâng.
- Nó ở trên phòng kìa, cháu lên với nó đi.
Mình gật đầu rồi đi lên cầu thang, tiến về phía phòng của nó.
Cốc…cốc…cốc…
- Mày ơii!
….
- Ê mày, mở cửa cho tao, tao đây.
….
- Ê chó…
…
- Mày về đi, tao không muốn nhìn thấy mày nữa, mày tệ lắm…. Cút đi.
Nói rồi nó lại sụt sịt trong phòng.
"Ơ con ranh này, tao đạp chết bây giờ" - mình nghĩ trong đầu.
- Này, tao đến trả điện thoại cho mày này, mày để quên ở nhà tao.
- Để ở ngoài.
Ác thật, lần này nó giận thật rồi, gãi đầu gãi tai, tình huống này mình chưa gặp bao giờ.
Ngồi bệt xuống sàn, thôi thì ngồi ngắm…nhà nó vậy. Nhà mới của nó to thật ấy, trông như kiểu cung điện, nội thất bên trong toàn gỗ ấy, đốt một phát chắc cháy to lắm đây.
Ngồi chán ngồi chê lại không có việc gì làm, mình cũng chẳng buồn gọi vì mình biết có gọi thì nó cũng chẳng mở cửa cho mình, cơ mà cũng chẳng đi về được, tiến thoái lưỡng nan quá.
- Mày ơi - nó gọi.
Mình lúc đấy nghe thấy nó gọi cơ mà không hiểu sao lại không trả lời cứ kệ luôn.
- Mày ơiiii!
….
"Cạch!"
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Căn nhà kho