Logo
Trang chủ
Chương 21

Chương 21

Đọc to

Cửa mở, nó hé hé mắt ra nhìn mình, mình thì đang nằm ưỡn ẹo trên sàn nhà nó, mình cho vội cẳng mình vào cửa để chèn không cho nó đóng.

Rầmmnnnm.

É é é, mình kêu như bị chọc tiết. Nó thấy thế hoảng quá, vội gạt cánh cửa ra, ngồi xuống giữ lấy chân mình, mình thì gào không thể thảm thiết hơn, nó rối rít hết cả lên. Được đà ăn vạ nên mình diễn hết mình luôn, không nói lời nào, lăn lộn đủ các kiểu.

- M có sao không, có đau không, hu hu tao xin lỗi mà, tại tao mà huhu.

Vừa nói nó vừa cầm chân mình nắn nắn bóp bóp đủ các kiểu rồi nhìn mình với ánh mắt lo lắng.

- Đau quá - mình rên rỉ.

- Tao xin lỗi, tại tao mà, hu hu.

- Thôi, không sao đâu.

- Huhu, hay đi bệnh viện đi.

- Thôi, khỏi đi mày.

- Không, phải đi, nhỡ chân mày bị làm sao thì.

- Không sao đâu - nói rồi mình đứng dậy lê vào trong phòng nó.

- Có sao không hả mày, tao…tao lo lắm.

Mình phải phì cười trước gương mặt của nó lúc này, thật tội nghiệp, nó lúc nào cũng bị mình lừa phỉnh mà, nó thật ngây ngô như đó cũng là lí do mình quý nó, quý vì sự tốt bụng của nó, nó thật thà quá nhiều khi đến khờ dại, dù nhiều khi nó biết người khác có thể làm nó tổn thương nhưng nó vẫn chấp nhận.

Bẽn lẽn đi theo sau mình, đóng cửa phòng lại, lấy lọ dầu gió rồi ra:

- Mày để chân lên đây, để tao bôi cho đỡ đau.

Mấy khi được gái chăm sóc thế này, mình đặt chân lên liền mặt vẫn giả vờ nhăn nhó mặc dù trong lòng khoái chí lắm.

Nó vén ống quần mình lên, xức một ít dầu rồi thoa đều lên chân mình, ều, đúng tay con gái có khác, mềm mại thật. Cứ đần mặt ra hưởng thụ cảm giác này đi C ơii. Ơ mà khoan, mình đến đây để làm lành với nó mà, đâu phải để ăn vạ đâu. Đây đang là cơ hội không thể tốt hơn để làm điều ấy mà. Nghĩ là làm, mình mở lời:

- Này, Quỳnh ơii!

- Ơi.

Gương mặt nó ngơ ngác nhìn mình, phải nói là lúc đó mình liêu xiêu trước nó thật, chơi với nó bao nhiêu năm rồi mà vẫn bị gương mặt này đốn hạ không biết bao nhiêu lần. Nhưng nghĩ đến Lan mình lại giữ được bình tĩnh nhất định để không phun ra những lời không mong muốn không tự chủ.

- Mày còn giận tao không - mình thủng thẳng hỏi.

- Tao còn, tao giận mày lắm.

- Ừ, thế đừng giận nữa nhé, lần sau tao sẽ không như vậy nữa đâu.

- Thật không?

Nó ngừng lại ngẩng mặt lên nhìn mình, thật lâu như để muốn tìm kiếm cái gì đó xác minh cho lời xin lỗi của mình.

- Ừ, thật.

- Vì….? Mày có bạn mới, niềm vui mới. Đâu có ngồi cùng bàn nữa đâu, đâu còn học cùng lớp nữa đâu, đâu còn được ăn cơm chung với nhau nữa đâu, đâu còn đi chơi với nhau thường xuyên nữa đâu, đâu còn được chí chóe suốt ngày với nhau nữa đâu. Rồi đến một ngày mày lại quên tao thôi. Như mày đã từng làm ấy. Khi mày đuổi tao về, tao thấy mày thật đáng sợ, mày không có một chút sự vấp váp nào trong câu nói của mày, thẳng thừng, như người xa lạ vậy… - nó hơi nghẹn ngào.

Không ngờ chỉ là một hành động vô ý, một chút kích động, mình đã làm nó tổn thương đến vậy sao. Đúng là con gái mà, thật mong manh và dễ vỡ, dù là bất cứ ai. Nhưng sao mình cảm thấy rất vui, không hiểu vì sao nhưng mình biết một điều, với nó, mình là một người thật quan trọng.

Quàng tay lên vai nó, nhích vào thật gần, như 2 thằng đàn ông với nhau. Mình chìa chiếc tay còn lại và giơ ngón tay út ra trước mặt nó:

- Là vì cái này, khi cái này mất thì lúc đó tao với mày không làm bạn nữa, khi nó còn thì đây sẽ là sợi dây gắn kết giữa tao với này, được chứ?

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Thi vương Tương Tây - Ma Thổi Đèn
Quay lại truyện Tán Gái Cùng Trường
BÌNH LUẬN