Phải nói thế nào cho các bạn hiểu nhỉ? Sau hôm đó mình thấy phê phê tê tê thật. Cái cảm giác thật phấn khích khi mình làm được một việc thật tốt là giúp nàng thoát khỏi kiếp FA. Mình tốt thật mà, chuyên đi giúp đỡ người khác ấy, nói mọi người thì cứ éo tin là sao.
Về đến nhà, mình nhảy cẫng cẫng như một thằng được gắn lò xo vào đít, mặt thì hớn hở như bị chập IC nguồn, việc đầu tiên mình làm đó là gọi và thông báo ngay cho cái Quỳnh kết quả.
Trái với tâm trạng của mình bây giờ, nó nhấc máy bằng cái giọng nặng nề mà mình thoáng cảm nhận được:
– Alo
– Tao nè
– Biết rồi, thế gọi cái gì thế
– Hihi, gọi báo cho mày biết kết quả đây, he he.
– Khỏi đi, nhìn cái cảnh chúng mày ôm nhau là tao đủ hiểu rồi – nó trả lời bằng một giọng không thể nhạt hơn
– Hihi, công lớn là nhờ mày đấy. Cám ơn mày nhé. Mà mày bị ốm à?
– Rồi. Tao đang mệt lắm, nói chuyện sau nhé.
– Hihi, ok mày.
Nó cúp máy cái rụp chẳng đợi mình nói thêm một câu nào.
Con này hay thật ấy, vừa cách đây 2 tiếng trước còn cười cười nói nói bày trò cho mình, giờ thì lại bí xị, cứ như mình làm gì có tội với nó không bằng ấy. Đúng là bọn thời tiết, méo thể hiểu được luôn.
Mà thôi, kệ đi, giờ thì mình là người hạnh phúc nhất mà.
Cơ mà hình như trên đời này chẳng có cái gì được gọi là vừa lâu vừa dài cả khi mà đến sáng hôm sau:
– Con đi học đây ạ
Chào bố mẹ rồi tớn lên con cào cào thì "khựng khực". Moá, xịt mẹ nó lốp xe rồi, xịt cả 2 lốp mới chơi chứ. Chắc hôm qua sướng quá nên cứ phi vào ổ gà ổ voi chẳng thèm tránh nên giờ mới vậy đây mà.
Dắt xe ở nhà, đành cuốc bộ vậy, nhà cũng gần trường nên đi cũng không cực lắm. Đang lầm lũi đi thì:
– Ê nhóc, muộn học rồi đấy.
Quay đầu sang thì một chân dài đi con cào cào hồng đang hất mặt về phía mình:
– Đi không.
– Đi có được ôm không.
– Đã được ăn xôi mà còn đòi xôi gấc, thế đi bộ nhé – gái nói châm biếm mình
– He he, thiên hạ thay đổi bản tính khó dời.
Nói rồi mình nhảy lên xe mà ứ phải, đúng hơn là mình phải cong đít lên lai nó chứ chả được ngồi sau đâu.
À, chờ một chút, để quay lại thời gian vào khoảng thời gian mười mấy năm trước cho mọi người dễ tưởng tượng nhé.
Thì quá khứ
"Kính koooooong"
"Chạy đi chị ơi" – mình hét
2 đứa vắt chân lên cổ chạy sau 1 hồi bấm chuông dài bỏ lại đằng sau tiếng chửi đổn đầy thân thương trìu mến giữa trưa nắng hè oi ả.
– Hê hê, nhà thứ 12 rồi đấy.
– Thôi, bấm nốt dãy này mình nghỉ nhé, rồi đi vặt xoài. Chạy nhiều mệt quá – Chị nói
– Ờ ờ, đứt cả hơi.
Sát phạt gần hết khu phố.
– Nhà cuối cùng đây rồi
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Những câu chuyện tình yêu