Em: Nghe chừng...
T: Chỉ được cái chém gió.
Em: Em kinh nghiệm nhiều quá. Anh qua rồi anh mới nói được, chứ không hẳn chém đâu nhé.
T: Hừ. Nói như anh... chỉ là kiểu ngày xưa học trò là thích, chứ chả phải yêu. Tóm lại anh chưa biết gì cả.
Em: Giờ thì anh biết rồi.
T: =.=
Em: Hơn 20 năm giờ mới biết.
T: Anh có tin là anh mà còn nói nhí nhố kiểu ấy, em không nói chuyện, không gặp mặt anh nữa không?
Em: Thôi được rồi, thế không nói nữa. Còn cái chuyện kia, em có muốn nghe kể không? Khá dài đấy.
T: Chuyện gì? Nghe hấp dẫn thế.
Em: Thì cái em vừa hỏi đấy. Anh cũng không muốn em biết, nhưng mà thôi, chả muốn giấu.
T: Anh nói đi.
Em: Cấp ba của anh chắc khác xa với em tưởng tượng. Anh hồi cấp ba quậy lắm. Cấp hai thi tốt nghiệp... mất môn tiếng Anh, bằng trung bình. Lúc đấy đang ôn chuyên Hóa, chán nản bỏ bê hết chả học hành gì. Vì lúc đấy không thi chuyên, nên anh chỉ thi được trường Phủ Lý A. Lúc đấy anh nghĩ chả tranh đấu gì cái trường không phải trường chuyên này, nhưng mà sau anh mới biết nhầm lẫn tai hại, dẫn đến nhiều thứ không được như mong muốn.
T: Mãi chưa thấy vào đề.
Em: Thôi thế không kể lan man nữa nhé. Anh nói thẳng ra là học sinh cá biệt của trường, quậy từ năm mới vào.
T: Anh nói trọng tâm, không nói lan man nhé, em mới nắm được.
Em: Định kể sơ qua về cái "cá biệt" hồi cấp ba mà em muốn lược bỏ nốt à? Thế lại bỏ nhé.