T: Tóm lại là anh cá biệt. Xong sao nữa ạ?
Em: Cô bé kia là lớp trưởng. Anh ở lớp thì bị giáo viên chủ nhiệm dạy Toán ghét, mắng nhiều lắm. Cứ đến giờ Toán là bắt anh đứng góc lớp. Mà nói thật bà đấy dạy kém. Anh cũng chả thèm học. Hồi đó còn chửi anh là cái loại như anh sau này ra đời chả làm nên trò trống gì. Anh thì thích cô bé lớp trưởng, nhưng cũng chả dám nói.
T: Sao nữa?
Em: Vì lúc đấy anh chả có gì trong tay, ngoài cái danh hiệu học sinh cá biệt. Em bảo anh có tí cơ hội nào không? Đến lúc anh nghĩ lại, nếu mà thi được đại học thì sẽ tán em nó, còn không thì thôi, coi như không có gì. Cũng may anh thừa 2,5 điểm. Hồi đó anh thi cả khối B nữa. Khối A thì thi trường chính của anh, còn khối B thì thi trường của em lớp trưởng. Mà môn Sinh anh có biết gì đâu, học có vài ngày, đi thi Sinh được 2 điểm. May mà có Toán với Hóa nó kéo. Nhưng anh cũng không học trường khối B, mà học trường chính khối A. Vì em kia tạch. Em kia về Hà Nam học trung cấp Y. Thế đến lúc đấy anh mới có tự tin...
T: Ẹc.
Em: Để tán.
T: Tưởng lớp trưởng học giỏi.
Em: Lớp anh không phải lớp chọn mà. Lớp trưởng thì lớp trưởng, cũng xếp dưới anh. Thực ra là do bà chủ nhiệm dốt, cái kiến thức Toán của bả chỉ đủ thi tốt nghiệp thôi. Anh có thèm học đâu. Em có biết năm đầu cả lớp có mình anh đỗ đại học không?
T: Thật á? Giỏi thế.
Em: Có cái gì đâu.
T: Thế em kia ở Hà Nam?
Em: Anh có căn bản từ lớp 8, lớp 9 rồi.
T: Thế là mỗi đứa một đường à?
Em: Lên cấp ba tự học là nhiều. Đúng rồi. Em kia ở Hà Nam. Anh tán. Mỗi tuần anh ở Hà Nội về một lần. Tuần nào cũng về. Kể cả có thi hay có làm gì cũng dành ngày thứ Bảy với Chủ Nhật về. Anh áp dụng chính sách đẹp trai không bằng chai mặt. Hồi đầu anh xuống nhà em nó uống nước, em nó còn không tiếp cơ. Hài lắm.
T: Thế tóm lại là em ấy đồng ý à?
Em: Anh ngồi nói chuyện với bố mẹ em nó như người lớn.