Em: Thì tiền hàng tháng mẹ anh cho.
T: Em nói thật, nếu là em, em sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ khi người yêu mình tiêu tiền của bố mẹ cho mình mà tiêu những cái hơi quá đáng như thế.
Em: Lúc đấy... anh có biết nghĩ đâu, còn ngu lắm.
T: = Đấy rồi mà không biết nghĩ. Giả sử anh đi làm thêm, anh dùng tiền anh tự kiếm ra thì anh tiêu thế nào cũng được. Anh lại dùng tiền bố mẹ, mà nuôi dưỡng mấy cái ấy, em là em không thích. Thôi anh kể tiếp đi, em không nhận xét nữa, đang kể hay.
Em: Lúc đấy mỗi tháng mẹ anh cho bao nhiêu thì anh tiêu bấy nhiêu, chứ anh không có xin thêm mà. Ừ thì cũng yêu.
T: Rồi không dám ăn tiêu để mà trả điện thoại chứ gì? Thôi kể tiếp.
Em: Lúc đó anh ở Hà Nội, anh không nghĩ được nhiều như bây giờ. Vẫn một tuần về một lần đi chơi. Mà anh nhớ yêu được 1 năm, đến năm thứ 3 anh mới biết cầm tay.
T: :v :v :v Thế trong 1 năm ấy anh làm gì? Nhìn nhau à?
Em: Cười cái gì mà cười. Thì anh xuống nhà em nó chơi, hai đứa đi chơi thì đi uống nước, chứ làm gì?
T: Haizz. Tiếp đi.
Em: Sau đợt nắm được tay thì anh thấy có vẻ tiến triển hơn. Nhưng cũng chả thân mật hơn nhiều. Mà lúc đấy anh cũng nghĩ, cái gì thì cứ để ra trường cưới, rồi đằng nào cũng là của mình, giữ cho mình chứ giữ cho ai.
T: @@ Tiếp.
Em: Đến hè năm thứ 4, tự nhiên thi thoảng hay cãi nhau. Anh cũng chả hiểu tại sao. Rồi cuối cùng anh cũng phải tin cái câu "xa mặt cách lòng". Anh cãi nhau, một tuần không liên lạc. Mặc dù mọi lần, lần nào cãi nhau không biết ai đúng ai sai, anh lần nào cũng nhường. Nhưng rõ ràng lần cuối cùng đấy, anh không nhường. Được 1 tuần thì em nó nói chia tay. Mà trước đó, bọn bạn cấp ba nó nói nhìn thấy em nó đi chơi với thằng khác ở Phủ Lý, nhưng anh có tin đâu. Đến lúc chia tay xong rồi mới biết. Mà em biết anh nhận được cái câu chia tay thế nào không? Em nó nói "trước nhận lời yêu anh chỉ vì thương hại". : )) Anh đáng thương hại thế à? : ))