Cập nhật thêm về hôm qua, ngày 20-11.
Chiều qua, sau khi sắp xếp mọi thứ, tôi có hỏi qua bạn bè để lên kế hoạch cho buổi tối đi chơi. Ban đầu, tôi có biết một quán ốc ngon và rẻ ở Lê Duẩn, nhưng bạn tôi lại chê xa nên cuối cùng chúng tôi phải đến Lương Đình Của.
Tôi: Bạn đó có đó không? Mấy giờ bạn về?
T: Mình về lâu rồi, đang nấu cơm đợi em về ăn rồi hai đứa đi ăn ốc của anh.
Tôi: 8 giờ đi nhé. Nhưng mà... bạn biết nấu cơm à?
T: Ý anh là gì thế? Anh nói cho tôi biết, trong 100 người anh gặp, chắc chỉ có 2 người nấu ăn giỏi hơn tôi thôi.
Tôi: Thế chắc bạn cũng biết luộc trứng chứ?
T: Trong 100 người đó, tiếc là bạn chưa gặp tôi. Haizzz. Tôi chỉ sợ đầu bếp chuyên nghiệp thôi, chứ không sợ ai cả.
Tôi: Thế chắc bạn nấu ngon lắm nhỉ? Luộc trứng chắc không sợ cháy?
T: Hừ, với cái giọng điệu đó của anh, còn lâu mới được ăn cơm tôi nấu.
Tôi: Nhưng anh chưa được ăn nên anh không tin có người nấu ngon hơn anh, mặc dù anh chưa gặp đầu bếp chuyên nghiệp.
T: Nghe cũng thấy ổn đấy. Tốt. Đàn ông bây giờ mà không biết nấu ăn thì ế vợ.
Tôi: Còn lâu nhé. Anh lấy vợ anh sẽ không vào bếp, trừ khi đó là ngày 20-10, 8-3 hoặc dịp đặc biệt nào đó.
T: Vớ vẩn. Cái thái độ đó không chấp nhận được. Hừ.
Tôi: Đàn ông con trai đầu óc không đặt vào bếp nhé.
T: Anh lại thích cãi nhau về vấn đề này à? Hừ. Đàn ông không có nghĩa là ngồi đó đợi vợ hầu hạ nhé.
Tôi: Đó là quan điểm của anh.
T: Đàn ông là phải có nghĩa vụ chia sẻ mọi thứ.
Tôi: Vợ là phải nội trợ.
T: Tôi không chấp nhận được quan điểm của anh.