Logo
Trang chủ

Tân tác Bách Luyện Thành Tiên (Dịch)

Tân tác Bách Luyện Thành Tiên (Dịch)

Cập nhật: 21 giờ trước

Người Đăng: Minhhue Nguyen

Tác giả: Ảo Vũ

Thể loại: Tiên Hiệp

Trạng thái: Đang Viết

Ngày đăng: 23 giờ trước

0

0

0

0

Bách Luyện Thành Tiên.

Tác giả: Ảo Vũ.

Quyển 1: Phiêu Vân Cốc.

Chương 1: Luyện Tâm lộ.

Người dịch: Minh Hue.

Nằm tại Duyện châu, phía đông bắc Triệu quốc.

Phiêu Vân Cốc bao bọc bởi những dãy núi hiểm trở, xen kẽ là rừng rậm trải dài.

Trong vùng núi rừng mịt mờ, đồn rằng có nhiều loài chim quý thú lạ.

Trước kia, không ít thợ săn mộ danh mà đến. Săn bắt muông thú tại vùng chân núi chung quanh. 

Lâm sản phong phú, khiến người đỏ mắt. 

Về sau, đám này lập thành đội tiến vào núi sâu.

Kết quả, vào mười mà tám chín không thấy trở ra.

 Số ít kẻ may mắn thoát được, hỏi đến chuyện thì mặt mày thất sắc. 

Nói rằng nơi đó, quái thú có thể phun sương nhả độc. 

Người trần mắt thịt không thể nào đối phó nổi.

Dần dà, không người nào dám bén mảng vào vùng đất cấm bên trong.

May là, chỉ cần không tiến vào núi sâu, quái thú cũng chưa từng đi ra hại người. 

Năm tháng chậm rãi trôi qua, cuộc sống của phàm nhân ở chân núi, vẫn bình an như vậy.

Người trần mắt thịt không biết, trong núi tồn tại một thế giới khác. 

Từ trên mây nhìn xuống, thấp thoáng thấy những tòa lầu các đình đài xen kẽ.

Trong đó, có những tòa trên vách đá dốc đứng, có khu liên kết thành quần thể nơi khe lớn. 

Cũng có chỗ được khoét sâu một nửa trong lòng núi. 

Tại trung tâm, có một ngọn núi cao không thấy đỉnh, sương mù quanh năm bao phủ. 

Thi thoảng lóe lên hồng quang, tỏa ra khí thế Tiên gia phúc địa.

Truyền thuyết từng có người phàm hữu duyên gặp tiên nhân nơi đây. 

Hơn chục năm trước, trong chốn võ lâm Duyện châu, xuất hiện một vị thiên đạo cao thủ. 

Gọi thiên đạo là người luyện võ học tới đỉnh phong, xé nát sư tử hổ báo, với người này chỉ một cái nhấc tay, sức lực trăm người không địch nổi. 

Nhân vật đỉnh cao võ lâm nọ, ngoại hiệu là Vạn Sự Thông. 

Nghe truyền kỳ về tiên nhân đã tiến vào trong núi, tìm kiếm con đường trường sinh. 

Kết quả, không bao giờ thấy trở ra.

Là kiếp người phàm, không quản thân phận cao quý như vương hầu khanh tướng, hay thiên đạo cao thủ.

Trong mắt tiên nhân, tất cả chỉ là những con kiến hôi. 

Dẫm trên mây cưỡi trên gió, là dấu vết của đám đệ tử môn phái tu tiên trong này, thường ra vào nơi khẩu cốc mà thôi. 

 

- Ôi!

Tiếng thở dài thất vọng của một thiếu niên tướng mạo bình thường, vang lên tại căn nhà nhỏ trên sườn núi.

 Vẻ thẫn thờ lộ rõ trên mặt hắn. 

Lại thất bại! 

Đây đã là lần đột phá thứ bốn mươi chín, trong ba năm qua. 

Lúc này, tâm trí kiên trì tới cỡ nào, Lâm Hiên cũng trở nên chán nản và tuyệt vọng.

Hắn lắc đầu, khóe miệng lộ nụ cười khổ. 

Chẳng lẽ tư chất bản thân kém đến thế sao? 

Bàn tay bấu chặt, móng tay nhọn đâm sâu vào da thịt, mà không còn cảm giác đau đớn nữa.

Năm nay hắn mười bảy tuổi, nhập cốc được ba năm. 

Phiêu Vân Cốc là môn phái Tu tiên Duyện Châu, có khoảng một ngàn đệ tử. 

Trong ba năm này, đám sư huynh đệ nhập môn cùng thời gian, đa phần tới cảnh giới Linh Động trung kỳ.

Thậm chí vài người tư chất xuất chúng còn tới tầng thứ năm, thuộc Linh Động hậu kỳ.

 Riêng hắn vẫn giậm chân tại tầng thứ nhất.

Không phải Lâm Hiên không nỗ lực. 

Ngược lại, sự cố gắng của hắn, không hề thua kém bất cứ một đệ tử cấp thấp nào. 

Kể cả những khoảng thời gian đi làm nhiệm vụ môn phái.

 Đồng môn tu tập công pháp một lần, hắn tranh thủ luyện ba lần. 

Người khác đả tọa một canh giờ, hắn đả tọa ba canh giờ. 

Có điều, kết quả thu được nhỏ đến mức thảm hại, bị đồng môn bỏ lại rất xa. 

Tu tiên đạo chia thành tám đại cảnh giới là, Linh Động, Trúc Cơ, Ngưng Đan, Nguyên Anh, Ly Hợp, Động Huyền, Phân Thần, Độ Kiếp. 

Mỗi đại cảnh giới lại phân thành bảy tầng. 

Tầng thứ nhất thứ hai thuộc sơ kỳ, ba bốn là trung kỳ, tầng năm sáu thuộc hậu kỳ, tầng bảy gọi là đại viên mãn. 

Cần đột phá bình cảnh, mới  tiến vào cảnh giới tiếp theo. 

Tiên đạo là những nấc thang từ thấp trèo lên, càng lên cao  càng khó. 

Công pháp hai tầng đầu Linh Động kỳ, chỉ là nhập môn. 

Nếu tư chất tốt, khoảng hai tuần trăng sẽ luyện thành.

 Kém hơn một chút sẽ mất năm sáu tuần trăng. 

Tuy vậy, điều này chỉ đúng với người có linh căn.

Linh căn là khái niệm chỉ tư chất của người tu tiên, chia thành ngũ hành là: kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ.

Người sở hữu thuần một thuộc tính đơn nhất, tốc độ tu luyện gấp hai gấp ba người khác. 

Khi tu đến Trúc Cơ đại viên mãn, không gặp bình cảnh dễ dàng Ngưng đan. 

Chính là tư chất Thánh linh căn, khiến tu tiên giả khác ghen ghét đến hộc máu.

Mỗi khi xuất hiện Thánh linh căn, thường dẫn đến các môn phái tu tiên điên cuồng tranh đoạt.

Một loại khác là biến dị linh căn như: Lôi linh căn, Băng linh căn, Ám linh căn. 

Dù không có thiên phú thoát khỏi bình cảnh Trúc cơ kỳ, tốc độ tu luyện không kém bao nhiêu. 

Nếu có thêm công pháp tu tiên thích hợp, đám người này quá nửa là cao thủ không thể coi thường.

Cho nên, kẻ có biến dị linh căn, cũng được các môn phái cực kỳ hoan nghênh.

Một số người sở hữu thuộc tính pha tạp nhiều như: Thủy pha hỏa pha mộc… gọi là Ngụy linh căn, hiệu quả tu luyện khá thấp. 

Những người này, thông thường cả đời vô vọng vượt quá Trúc cơ kỳ. 

Đa phần tu tiên giả sở hữu linh căn thuộc loại trung đẳng.

Cuối cùng là phàm nhân, theo lý vẫn có thể tu tiên. 

Thực tế vạn năm qua cho thấy, cố gắng cách mấy cũng vô dụng. 

Bất hạnh thay, Lâm Hiên là một phàm nhân không có linh căn.

Theo lẽ thường, chẳng môn phái tu tiên nào thu phàm nhân làm nội môn đệ tử. 

Riêng việc nhập môn của Lâm Hiên là nhờ cơ duyên đặc biệt.

 Ba năm trước, tình cờ hắn hái được một loại kỳ hoa dị thảo trân hiếm, dâng cho một vị trưởng lão có vai vế tại Phiêu Vân Cốc ngang qua.

Sau đó, người này dẫn hắn về nhập môn. 

Đáng tiếc hai năm trước, khi ra ngoài hành sự, vị trưởng lão kia đột nhiên thất tung. 

Từ đó, chẳng ai chiếu cố đến hắn nữa. 

Ba năm qua, Lâm Hiên chưa bao giờ lười biếng tu luyện. 

Đông lạnh hè nóng, mồ hôi thấm trên lưng áo nào kém ai, song vẫn bị đồng môn bỏ lại phía sau. 

Trên tiên đạo, tư chất thực sự rất quan trọng. Muốn dựa vào nỗ lực bù đắp, hầu như là không thể.

Lần đột phá vừa rồi, cảm nhận pháp lực tới đỉnh phong của tầng thứ nhất, cách tầng thứ hai một bước nhỏ. 

Song như chắn bởi một con hào thật sâu rộng, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhảy qua.

Sau một lát, Lâm Hiên khẽ thở dài, buông lỏng thân thể. 

Đem tâm tư phiền muộn quẳng ra khỏi đầu. 

Hắn tiếp tục thi triển Nội Thị Thuật.

Đây là một loại tiểu pháp thuật, mang tính phụ trợ khi tu luyện. 

Nó có khả năng tra xét linh lực chứa trong đan điền, hoặc đường lưu chuyển trong kinh mạch. 

Nơi đan điền có một khoảng không, gọi là Khí hải.

Tồn tại trong đó là từng tia linh khí nhỏ màu xanh nhạt. 

Đây chính là linh lực trong truyền thuyết.

Quan sát thấy các tia linh lực vô cùng mỏng manh. 

Đó là do pháp lực của Lâm Hiên quá thấp.

Gọi tu tiên, chính là một quá trình nghịch thiên. 

Muốn nghịch thiên, phải trải qua đủ loại gian khổ rèn luyện, mới có thể hấp thu thiên địa linh khí, luyện hóa chúng và biến thành linh lực.

Những tia linh lực này, chính là kết quả ba năm tu luyện của Lâm Hiên, so với đồng môn đương nhiên ít hơn rất nhiều.

Dưới sự thao túng của thần niệm trong Thức hải, những tia linh lực như tơ mỏng này bắt đầu tụ lại. 

Theo thời gian, chúng hợp thành một đạo linh lực cỡ ngón tay út.

Bên ngoài, đỉnh đầu Lâm Hiên toát ra bạch khí, toàn thân đổ mồ hôi như tắm. 

Quá trình này phải cố gắng toàn lực. 

Hô hấp ngày càng nặng, tuy vậy, sắc mặt hắn không mấy biến đổi.

Ba năm quen với cảm giác khó khăn này.

Lúc này vẻ mặt ngưng trọng, hắn cẩn thận dùng thần thức.

Dựa theo công pháp tu tiên được truyền thụ, khống chế linh lực rời khỏi đan điền, tiến nhập vào kỳ kinh bát mạch.

Đối với một tu tiên giả, đan điền là nơi lưu trữ linh lực chủ yếu, trong kỳ kinh bát mạch chỉ chứa một phần nhỏ. 

Linh lực lưu chuyển đúng một vòng Nhâm Đốc, được gọi là đại chu thiên.

Sau mỗi đại chu thiên, lượng linh lực tích được tăng thêm một chút. 

Tuy cực kỳ ít ỏi song tích tiểu thành đại.

 Mỗi ngày thực hiện vài đại chu thiên, lượng linh lực dần nhiều lên trong đan điền.

Công pháp tu luyện trong tu tiên giới, có hàng ngàn hàng vạn. 

Mỗi môn phái, có cách thức tuần hoàn đại chu thiên không giống nhau, hiệu quả đương nhiên có sự chênh lệch.

Khi thực hiện đại chu thiên, đường đi của linh lực có trong tâm pháp sư môn, nhưng tốc độ lưu chuyển phải do bản thân tự điều khiển. 

Nếu quá nhanh, có thể gây ra tổn thương cho kinh mạch. 

Lại nói, kinh mạch của mỗi người khác nhau. 

Người có kinh mạch cường tráng, sẽ chứa được nhiều linh lực hơn, tốc độ lưu chuyển nhanh hơn người có kinh mạch yếu kém. 

Linh căn càng tốt, kinh mạch càng mạnh mẽ và ngược lại.

Lâm Hiên chỉ là một phàm nhân không có linh căn, muốn thực hiện một đại chu thiên, đòi hỏi nỗ lực và thời gian hơn người khác rất nhiều. 

Sau một canh giờ, hoàn thành xong một đại chu thiên. 

Linh lực từ kỳ kinh bát mạch lần nữa đổ ngược vào đan điền.

Dùng Nội Thị Thuật kiểm tra.

Trong mắt Lâm Hiên hiện tia thất vọng, tu vị chẳng chút tiến triển thêm chút nào. 

Xem ra, đành đi Luyện Tâm Lộ mà thôi! 

Hắn cắn răng thầm nghĩ.

Luyện Tâm Lộ là một vùng đất đặc biệt trong Phiêu Vân Cốc, do tổ sư bổn phái phát hiện từ ba ngàn năm trước.

Di tích do cổ tu sĩ lưu lại, là một vùng không gian rất vi diệu.

Chỉ cần tiến vào bên trong, sẽ bị các ảo tượng bao vây. 

Lúc như vào núi đao biển lửa, lúc như xuống mười tám tầng địa ngục. 

Ảo tượng không tạo thành thương tổn thân thể, nhưng nó khiến tâm trí người ta như trong ngâm dầu sôi lửa bỏng, chịu nỗi khổ công tâm.

Luyện tâm đáng sợ, bù lại thiên địa linh khí trong này cực kỳ phong phú, tu hành nhanh hơn bên ngoài rất nhiều.

Tu sĩ Phiêu Vân Cốc được tự do ra vào nơi đó.

Có điều ngoài cao thủ Trúc Cơ kỳ, các đệ tử cấp thấp không dám bước vào, do thần thức không thể chịu nổi.

Hiện tại, Lâm Hiên có hai lựa chọn.

Hoặc là tu vị dậm chân tại chỗ, hoặc đi Luyện Tâm Lộ, tìm cách đột phá bình cảnh. 

Đẩy cánh cửa gỗ, từ trong căn nhà trên sườn núi đi ra.

Lúc này trời đã tối đen.

 Hắn không có ý định nghỉ ngơi, mà thẳng đến Luyện Tâm Lộ.

Trong núi có một thông đạo dài hun hút. 

Lúc này Lâm Hiên đứng trước lối vào, hít sâu một hơi rồi đi tới.

Một trăm thước đầu tiên không có dị trạng, Lâm Hiên không dám lơ là chút nào. 

Ngày thường từng nghe không ít, về sự đáng sợ ở nơi này.

Đi thêm vài bước, cảnh tượng chung quanh phát sinh sự biến hóa. 

Thiên địa linh khí trở nên nồng hơn một chút.

Quả nhiên thích hợp cho tu luyện!

 Vẻ mặt Lâm Hiên ngưng trọng, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, rồi mới xếp bằng đả tọa.

Bùng!

Đột nhiên, một luồng lửa từ dưới đất bốc lên, trong nháy mắt sức nóng tăng cao.

Cảnh tượng đáng sợ xuất hiện. 

Lâm Hiên nhíu mày nhưng không hề hoảng sợ, toàn tâm toàn ý hấp thu thiên địa linh khí chung quanh. 

Tuy biết cảnh tượng vừa phát sinh là ảo giác, cảm giác lại vô cùng chân thật. 

Độ nóng tăng cao, mồ hôi trên mặt Lâm Hiên nhỏ xuống tí tách.

Trước đây nghe trưởng lão Trúc Cơ kỳ đàm luận về Luyện Tâm Lộ. 

Không ngờ trải nghiệm bên trong đáng sợ như vậy.

Rất nhanh, tầng lửa cháy đến thân thể. 

Với tu vị thấp đến đáng thương, Lâm Hiên chưa thể phát ra tầng linh lực hộ thể, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Vừa chịu sự thống khổ do hỏa diễm thiêu đốt, vừa tập trung tinh thần hấp nạp thiên địa linh khí. 

Khó khăn khó mà tưởng tượng. 

Bằng nghị lực kiên định, hắn cố gắng chống lại.

Lửa nóng liếm vào da thịt, Lâm Hiên cắn răng kêu ken két, cảm giác đau buốt sau một lúc biến thành tê lặng. 

Là ảo giác mà cảm thụ chân thật, như trong luyện ngục giúp tôi luyện nghị lực.

Hấp nạp thiên địa linh khí vào cơ thể là bước đầu tiên, sau đó dựa theo bí pháp sư môn luyện hóa chúng dần dần. 

Việc này hao tốn rất nhiều công phu.

Thông thường một trăm tia linh khí, chỉ chuyển hóa thành một tia linh lực, bằng sợi tơ mà thôi. 

Tiếp theo, là đem linh lực hấp thu vào kỳ kinh bát mạch, cuối cùng chuyển đến lưu trữ trong đan điền.

Cho dù tâm trí bền bỉ cứng cỏi, kiên trì được một khắc là cực hạn.

 Lâm Hiên đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài. 

Rời khỏi nơi thiên địa linh khí đậm đặc, ảo cảnh cũng tan đi.

Quả nhiên giống trong truyền thuyết!

 Lâm Hiên kiểm tra lại, toàn thân không có vết bỏng nào, mà nỗi thống khổ do liệt hỏa thiêu thân, vẫn như in trong tâm thức.

 Bù lại thu được linh lực tinh thuần, mới có hy vọng đột phá bình cảnh.

Nghỉ ngơi một lát, Lâm Hiên tiếp tục trở vào trong. 

Tầng lửa lại xuất hiện, hắn cắn răng chịu đựng, tiếp tục hấp nạp thiên địa linh khí, đến cực hạn mới chạy ra ngoài.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, Lâm Hiên dựa vào nghị lực, nỗ lực tu hành tại Luyện Tâm Lộ.

Mấy ngày qua đi, lượng linh lực hấp thu tăng lên, nhanh hơn tu hành bên ngoài rất nhiều. 

Chiếu theo tốc độ này,  vài tuần trăng nữa là có thể đột phá, lên tầng thứ hai Linh Động kỳ.

Nghỉ một lát, Lâm Hiên đứng dậy. 

Tu luyện không ngừng bốn ngày ở đây, thân thể đã đến giới hạn chịu đựng. 

Mà cần ra ngoài, vì sáng mai, chính là ngày truyền thụ công pháp.

Theo quy củ của Phiêu Vân Cốc. 

Cách mười lăm ngày, sẽ có một vị cao thủ Trúc Cơ kỳ tới, truyền thụ công pháp cho đệ tử Linh Động kỳ. 

Có cao thủ chỉ điểm, khi tu hành mới tránh được đường vòng.

 Lâm Hiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Hắn theo thông đạo đi ra, bắt gặp một cao thủ Trúc Cơ kỳ đi vào.

- Sư thúc!

Cao thủ kia nhìn Lâm Hiên, ngạc nhiên hỏi: 

- Ngươi đi vào Luyện Tâm Lộ?

- Vâng, sư thúc.

Lâm Hiên rời đi, tu sĩ kia còn chưa hết bất ngờ.

Ảo cảnh đáng sợ nơi đây, một tên đệ tử Linh Động sơ kỳ chịu đựng nổi, coi như nghị lực bất phàm.

Muốn bước xa trên tiên đạo, ngoài linh căn, còn cần tâm trí kiên định bền vững. 

Đệ tử Lâm Hiên này khiến người ta có điểm khâm phục.

 

Trĩ Ưng Các thuộc khối kiến trúc rộng rãi, ở phía bắc môn phái.

 Luyện Khí Đường chiếm cả ngàn trượng vuông trong này. 

Đây là nơi luyện công của đám đệ tử Linh Động kỳ.

Lúc này trong sảnh, có khoảng vài chục tiểu tu. 

Thời gian còn sớm, tiền bối phụ trách truyền công chưa đến. 

Đám đệ tử tụm năm tụm ba, bàn tán đủ mọi loại chuyện trên trời dưới đất.

Lâm Hiên lặng lẽ đi đến. Một loạt âm thanh truyền vào tai.

- Ồ! Đây không phải là Lâm sư đệ sao?

- Nghe nói hắn vừa xuất quan, vẫn chưa đột phá lên tầng thứ hai, ha ha!

Thanh âm cười đùa, mang theo vẻ trào phúng. 

Lâm Hiên nhíu mày, không thể hiện thái độ. 

Trong mắt người phàm nơi thế tục hồng trần.

 Các tu tiên giả tiên phong đạo cốt, pháp thuật thông huyền như thần tiên. 

Có ở trong mới biết, đây chỉ là biểu tượng mà thôi.

Tu tiên giới so với tục giới, còn tàn khốc và bợ đỡ hơn nhiều!

Ở đây, không luận về ngân lượng mà là thực lực. 

Cảnh giới của ai cao hơn, ai có pháp bảo tốt hơn, ai có nhiều đan dược hơn, thì người đó là lão đại. 

Lời người đó nói ra chính là chân lý!

Trong ba năm nay, Lâm Hiên bị bỏ lại rất xa phía sau, chịu đủ mọi ánh mắt khinh thị lạnh nhạt.

- Hừ! Chỉ là tên phàm nhân không có linh căn. 

Dù nỗ lực thì thế nào, sao bằng nổi tu tiên giả chúng ta! 

Tên này ở lại, chỉ khiến môn phái mất thể diện, còn không thức thời hạ sơn đi.

- Đúng vậy, tu luyện ba năm mà chưa tới tầng thứ hai Linh Động kỳ, chỉ là phế vật!

Đối mặt với sự nhạo báng của đám sư huynh, mi mắt Lâm Hiên không động, thần sắc như thường.

Chỉ là vài kẻ vô vị, hắn liếc qua bọn họ rồi ngồi xuống  một bên khác.

Khoảng nửa canh giờ sau, một hồi chuông lớn vang lên. 

Đám đệ tử ngừng đàm luận, xếp ngay ngắn thành hàng. 

Lâm Hiên đứng dậy, bước vào phía sau.

Chỉ thấy một người trung niên khoảng tứ tuần, chắp tay sau lưng đi tới. 

- Sư tôn!

Chúng đệ tử khom mình hành lễ. 

Theo môn quy, đám này phải xưng hô với giáo tịch truyền công như vậy.

- Ta là Trương Vũ. Hôm nay, ta sẽ nói qua những điều về Linh khí hộ thuẫn.

Linh khí hộ thuẫn, chính là pháp thuật phòng hộ cơ bản nhất. 

Tu tiên giả phát ra linh lực, tạo thành một tấm thuẫn che chắn trước người. 

Hoặc tạo thành một vòng bảo hộ toàn thân, phân bố linh lực trên diện tích rộng, hiệu quả phòng ngự đương nhiên kém hơn.

Lúc này, chúng đệ tử trở nên hưng phấn, thầm thì với nhau. 

Ngoài Lâm Hiên, các đệ tử khác đều tới Linh Động trung kỳ, có thể tu tập một số pháp thuật đơn giản.

- Các ngươi ầm ĩ cái gì? Im lặng hết cho ta! 

Thấy tình cảnh hỗn loạn bên dưới, sắc mặt Trương Vũ trầm xuống.

Giáo tịch nổi giận, chúng đệ tử vội im như thóc.

Tiếp theo, Trương Vũ bắt đầu giảng giải chi tiết, về pháp môn vận chuyển linh lực, cùng những điều tâm đắc. 

Lâm Hiên chăm chú lắng nghe. 

 Giờ hắn chưa thể học loại pháp thuật này. 

Trước tiên hãy ghi nhớ, sau này đến cảnh giới trên, tu tập cũng chưa muộn.

- Được rồi! Các ngươi tự tu tập đi.

Trương Vũ giảng một lần, sau đó rời khỏi Trĩ Ưng Các. 

Có luyện thành hay không, phải xem khả năng lĩnh hội của từng đệ tử.

Lâm Hiên trở về nơi ở khu phía nam.

 Đó là một căn nhà gỗ đơn sơ. 

Tu sĩ cấp cao có động phủ riêng.

Nơi cư ngụ của các đệ tử thì vô cùng sơ sài.

Trong phòng, chỉ kê một cái bàn và một cái giường gỗ.

Lâm Hiên mở hộc bàn lấy thẻ trúc, ghi lại pháp môn linh khí hộ thuẫn nghe được. 

Đây là thói quen trong ba năm nay. 

Mỗi lần giáo tịch truyền thụ công pháp, hắn đều cẩn thận ghi lại.

Cất thẻ trúc, hắn tiếp tục tới Luyện Tâm Lộ. 

Đến nơi thiên địa linh khí nồng đậm, Lâm Hiên mới dừng chân. 

Cảnh tượng biến hóa có khác. 

Lúc này trước mặt, là một khoảng băng trắng mịt mù, tuyết bay lất phất trong gió lạnh gào thét.

Trong chốc lát tuyết ngập đến mắt cá chân, cả người lạnh cóng. 

Lâm Hiên rùng mình.

Chẳng lẽ ảo giác nơi đây có thể tùy nghi biến hóa? 

Lần trước là liệt hỏa, lần này biến thành băng hàn.

Hắn ngồi xuống lớp tuyết, bắt đầu hấp nạp thiên địa linh khí chung quanh.

Rất nhanh toàn thân đông cứng.

Hoa tuyết rơi trên những sợi tóc, kết thành băng trụ.

 Lâm Hiên vẫn ngồi bất động, kiên trì được hơn một khắc mới ra ngoài.

Hoạt động để thân thể ấm lên, mới trở vào tu luyện.

Sau hai ngày, hắn tiếp tục đi sâu vào trong. 

Muốn nhanh chóng đột phá bình cảnh, cần tới nơi có thiên địa linh khí tinh thuần.

Đương nhiên kèm theo là ảo cảnh đáng sợ hơn.

Băng phong như dao sắc lẹm, cắt lên đau buốt thân thể. 

Những giọt mồ hôi vừa rỉ trên trán, rất nhanh đóng thành băng.

 Lâm Hiên nén nỗi thống khổ, mà thường nhân khó có thể chịu đựng, tiếp tục tu luyện.

Chỉ thấy từng điểm sáng bay lượn trên không trung.

Đó chính là thiên địa linh khí. 

Phàm nhân không thể nhìn thấy bằng mắt thường, còn tu tiên giả sẽ cảm thụ được chúng.

Thiên địa linh khí càng tinh thuần, luyện hóa càng dễ dàng hơn. 

Từng điểm sáng linh khí hấp nạp vào trong cơ thể.

Lâm Hiên dựa theo tâm pháp sư môn, đưa chúng vào đan điền,  tụ thành một đoàn. 

Tiếp theo chính là luyện hóa. 

Chỉ thấy đoàn linh khí nọ không ngừng chuyển động, thể tích giảm dần nhưng màu sắc ngày càng đậm.

 Cuối cùng, hóa thành một tia linh lực trong đan điền.

Lúc này, sức chịu đựng đã tới cực hạn. 

Rời khỏi phạm vi ảo cảnh, hắn nằm thở dốc trên mặt đất, không thể cử động ngay cả đầu ngón tay.

Quá trình tu luyện lặp lại.

Đêm tối mới rời khỏi Luyện Tâm Lộ.

Trở lại căn nhà gỗ, hắn kéo hộc bàn lấy ra các thẻ trúc có ghi lại công pháp.

Khu Vật là loại pháp thuật quan trọng, dùng linh lực cùng thần thức bám lên, điều khiển các vật thể di động. 

Chính là cơ sở căn bản, dùng thao túng các loại Pháp bảo. 

Lâm Hiên giờ nằm mơ cũng không dám nghĩ đến pháp bảo, song cần luyện tập dần dần.

Trước kia tập qua pháp thuật này thất bại, linh lực tăng cường một chút, hắn mới thử lại.

Lúc này, Lâm Hiên tập trung tinh lực, nhìn vào cái chén phía trước. 

Tay bấm miệng niệm, một tia pháp quyết mang theo linh lực mỏng manh, tỏa ra bám vào chén nọ.

Thời gian trôi đi, đột nhiên cái chén khẽ động một chút. 

Lâm Hiên tiếp tục vận chuyển linh lực, luyện tập đến khuya mới lên giường nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, hắn lại đến Luyện Tâm Lộ. 

Chỉ thấy chung quanh sương mù dày đặc, ảo cảnh như ở nơi âm tào địa phủ. 

Vô số con ác quỷ mặt xanh nanh vàng, hình dáng dữ tợn, bay về phía mình. 

Lâm Hiên coi như không thấy. 

Càng rèn luyện, tâm trí càng trở nên kiên định. 

Ban đầu chỉ chịu được một khắc, hiện tại kiên trì được một canh giờ.

Thêm những quỷ hồn trong ác cảnh khủng khiếp hiện lên, hắn cắn răng chịu đựng, nỗ lực hấp nạp linh khí.

 Sau khi rời ảo cảnh, mới luyện hóa linh khí hấp thu được, sau đó thực hiện một đại chu thiên.

Linh lực lưu chuyển trong kinh mạch, rồi trở về đan điền. 

Chỉ cần thực hiện ba vòng, Lâm Hiên tự quy định phải làm chín vòng.

Ba lần đầu còn đỡ, tới lần thứ bốn thứ năm, kinh mạch vừa đau vừa nhức.

Lần bảy lần tám giống như dùng dao mà cắt, còn lần thứ chín thống khổ như trong luyện ngục vậy. 

Trên trán rỉ những giọt mồ hôi to như hạt đậu, thân thể đau đến phát run. Hắn ngoan cường chống đỡ.

Cứ như vậy, nỗ lực tu hành trong Luyện Tâm Lộ. 

Sau một tuần trăng, cảm giác tu vị tăng lên không ít.

Hắn quyết định đột phá bình cảnh. 

Lúc này, trong đan điền có một khối cầu màu xanh nhạt, do linh lực tập trung không ngừng vặn vẹo. 

Thần niệm khuếch đại ra đan điền, nỗ lực đem những tia linh lực còn sót, chú nhập vào trong khối cầu nọ. 

Roạt!

Mặt ngoài khối cầu phát sinh biến hóa.

Từng tia chớp linh lực xoèn xoẹt, bắt đầu tràn ra, khối cầu muốn tan vỡ.

Thấy không ổn, Lâm Hiên  tận lực đem linh lực tụ lại. 

Bụp! 

Khối cầu nổ tung, hóa thành những tia linh lực nhỏ, như các sợi tơ phân bố ra khắp đan điền.

Lại thất bại!

Lâm Hiên yên lặng không nói, vẻ mặt nhìn không ra hỉ nộ, nhưng hai tay nắm chặt, hàm răng cắn vào môi rớm máu.

Sau một lúc, hắn lại hít vào một hơi. Chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục tu luyện.

Buổi ban mai, vầng thái dương ló dạng phía đông, tỏa ra vô vàn tia sáng, soi rọi nhân gian.

Phi Vân Điện là nơi trọng yếu trong cốc, khí thế hùng vĩ.

Mỗi một tuần trăng, đám đệ tử Linh Động kỳ sẽ tới đây, nhận các loại tài liệu thiết yếu dành cho tu luyện.

Luyện tập quá nửa đêm, ngủ không đến ba canh giờ, Lâm Hiên vẫn tới đây đúng giờ.

Ngoài điện xây dựa vào núi, đại sảnh bên trong cao vài chục trượng. 

Hai bên đặt hàng trăm cái ghế màu đen, trên vách tường cuối sảnh còn treo một bức họa cổ dài hơn trượng.

Trên đó có vẽ một đạo nhân mặc thanh sam,  đầu cài trâm bạc, hai chân giẫm lên một pháp trận kỳ ảo.

Đạo nhân tay cầm một vật kỳ lạ hình tròn ngũ sắc, lan tỏa ra từng tầng từng tầng ánh sáng nhàn nhạt, cảm giác thần bí vạn phần.

Bức họa này trang trọng treo ở đây, được vẽ chính là người khai tông lập phái. 

Thiên Nguyên tổ sư!

Bên dưới bức tranh, đặt một ban thờ màu bạc dài năm sáu trượng, hai đầu có hai cây đèn Trường Minh.

Ở giữa có khoảng mười lăm mười sáu bài vị màu vàng nhạt, bên trên viết từng dòng tên họ đen nhánh.

Mà phía trước ban thờ, có một đỉnh lớn làm bằng đồng xanh,  cắm vài cây hương đốt hết hơn nửa, tạo cho người ta cảm giác trang nghiêm.

Lúc này trong sảnh rộng rãi, có hàng trăm đệ tử Linh Động kỳ đứng rải rác. 

Lâm Hiên tới đây, lại dẫn tới một tràng xì xào.

Thỉnh thoảng những lời châm biếm lọt vào tai:

- Thấy chưa? Tiểu tử kia dù không có linh căn, vẫn ôm mộng thành tu tiên giả.

- Hừ, chẳng ra làm sao! Tiểu tử này ở bổn môn, thật là hoang phí đan dược.

- Nghe nói hắn rất nỗ lực, nhưng phàm nhân sao có thể sánh với chúng ta. 

Ba năm rồi, vẫn loay hoay ở tầng thứ nhất.

- Hừ! Thật không biết trời cao đất dày, vọng tưởng phá bỏ quy luật ngàn vạn năm của tu tiên giới sao?

Phàm nhân tu tiên, đã định không có thành tựu!

Bên tai, vang lên những lời xem thường. 

Lâm Hiên âm thầm đi ra phía sau.

Một hồi chuông cổ xưa vang lên. Chúng đệ tử ngừng đàm luận, trật tự xếp thành hàng. 

Một lão giả dẫn theo vài tên đồng tử, tiến vào trong điện. 

Các đồng tử tay bưng những chiếc khay dùng vải đỏ phủ lên, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, khiến người thần thanh khí sảng.

- Mã sư thúc!

Chúng đệ tử khom mình hành lễ.

- Ừm! 

Lão giả ngửa mặt lên cao ngạo, tu vị chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, song lại quản lý Đan Dược phòng. 

Trong môn phái, có thể nói địa vị của lão không nhỏ.

Trên tu tiên đạo, ngoài trừ tư chất và nỗ lực, đan dược cũng rất trọng yếu. 

Tu sĩ nếu được phục dùng nhiều đan dược, tu vị sẽ nhanh chóng tăng lên. 

Đây là con đường tắt. 

Có điều dược liệu luyện đan, đều là kỳ hoa dị thảo quý hiếm.

Các môn phái chỉ có thể cấp, cho chúng đệ tử một lượng nhỏ mà thôi.

Theo quy củ trong một tuần trăng, mỗi đệ tử Linh Động kỳ sẽ được nhận hai viên Tẩy Tủy Đan.

Tẩy Tủy Đan giúp tẩy tủy dịch kinh, hóa giải khí độc trong cơ thể, đồng thời gia tăng thêm một chút linh lực. 

Loại đan dược cấp thấp này, có tác dụng nhất định với đệ tử Linh Động kỳ.

Tùy tư chất của mỗi người, sẽ có hiệu quả khác nhau.

Tiến vào Khai Hương Đường, sau khi bái lạy lịch đại tổ sư.

 Chúng đệ tử theo hàng tiến lên, nhận đan dược từ tay lão giả nọ. 

Trên mặt cả đám hiện vẻ vui mừng cùng trân trọng.

Rất nhanh đến lượt Lâm Hiên. 

Mã trưởng lão liếc hắn một cái, sắc mặt hiện vẻ khinh miệt. 

Lão đổ ra hai viên đan dược từ bình ngọc, đưa cho hắn.

- Tạ ân sư thúc! 

Lời vừa dứt, khóe mắt Lâm Hiên khẽ nhướng, nhìn hai viên đan dược trong lòng bàn tay.

Là…phế đan? 

Tu tiên bách nghệ bao la rộng lớn.

Các kỳ nghệ như chế Khí luyện Đan, chế Phù ngự Thú, khu Trùng dụng Độc…

đều bao hàm những tri thức uyên thâm.

Tỷ như luyện đan, là kỹ nghệ phối hợp các loại kỳ hoa dị thảo, sau đó dùng chân hỏa luyện thành. 

Các yếu tố như sức lửa, hay liều lượng gia phụ, thời gian khai lò và phẩm chất đỉnh lò, đều quan hệ đến sự thành bại của quá trình luyện đan.

Dù là Đại sư luyện đan, cũng thường lỡ tay, khiến cho thiên tài địa bảo trong lò hỏng thành phế đan.

Phế đan có hàm lượng tạp chất quá nhiều, phục dụng không mấy hữu ích, mà còn tổn hại đến thân thể.

Môn phái phát cho đệ tử loại cấp thấp, nhưng nói sao vẫn là đan dược thành phẩm. 

Còn ban cho phế đan, rõ ràng có ý làm khó.

Lâm Hiên bất mãn nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. 

Mã trưởng lão này chức trọng quyền cao, đắc tội với đối phương là không sáng suốt.

- Sư thúc... Hai viên này là phế đan, sao có thể phục dùng?

- Sao lại không?! 

Trong mắt Mã trưởng lão hiện tia khinh miệt. 

Chỉ là một tên phế vật mà thôi!

Lão ngửa mặt lên, cao ngạo nói:

- Sao? Không hài lòng? 

Với tư chất của ngươi, chỉ làm lãng phí linh đan diệu dược. 

Nói không chừng, phế đan là thích hợp nhất!

Như vậy đi, bổn sư thúc là người thông tình đạt lý. Ta sẽ cấp cho ngươi vài bình.

Nói xong, lão lấy hai cái bình từ trên khay, ném sang cho Lâm Hiên.

- Những đệ tử khác chỉ được hai viên, ta lại cấp cho ngươi hẳn hai bình. 

Thế nào? Bổn sư thúc đối với ngươi đủ tốt chứ?

- Tạ ơn sư thúc!

Ngoài ý liệu, vẻ bất mãn của Lâm Hiên hoàn toàn tan biến. 

Hắn tiếp nhận hai cái bình, cung kính thi lễ rồi lui xuống.

Sao vậy, có thể nào? 

Trong lòng Mã trưởng lão có điểm kinh ngạc.

 Phế đan là đồ bỏ, phục dụng chỉ thêm hại người. 

Đừng nói hai, mà mấy chục bình cũng chẳng đáng một xu, tiểu tử này…

Lâm Hiên phản ứng như vậy, ra ngoài ý liệu của Mã trưởng lão. 

Nguyên là lão muốn lợi dụng dịp này, khiến hắn bất mãn.

Sau đó thừa dịp, giáng cho hắn tội bất kính với trưởng bối, cuối cùng trục xuất khỏi sư môn.

Nói ra, Mã trưởng lão không có cừu hận gì với Lâm Hiên, chỉ là trời sinh kiêu căng, nhìn phàm nhân không thuận mắt.

Tiểu tử này ở lại, làm môn phái mất thể diện, chi bằng tính độc kế đuổi đi.

Lâm Hiên không có linh căn, song tuyệt không phải kẻ đần độn. 

Trái lại hắn thông minh nhẫn nại, từ nhỏ được xem kỳ tài luyện võ tại thế tục giới. 

Lên tám tuổi, hắn theo một tiêu cục lăn lộn khắp nơi trong giang hồ.

Ba năm trước, tình cờ chứng kiến đạo pháp thần kỳ của vị trưởng lão Phiêu Vân cốc nọ.

Biết rằng thế gian còn có tiên nhân. 

Hắn dốc lòng theo người nọ về đây, truy tìm con đường trường sinh.

Lại nói Mã trưởng lão cấp cho phế đan, hỏi sao Lâm Hiên không phẫn nộ cho được? 

Chỉ là với tâm cơ từng trải,  ngoan ngoãn nhận lấy phế đan, thoát được một lần hãm hại. 

Kế hoạch thâm độc thất bại, Mã trưởng lão giận nói không nên lời.

Sau khi rời Phi Vân Điện, tới một nơi không người.

Sắc mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm, trong mắt còn lóe sát khí.

Hắn lẳng lặng đứng đó một hồi. 

Hình ảnh lão họ Mã lưu lại vết thù sâu sắc.

Qua một lát vẻ mặt lạnh lùng biến mất. 

Thân là hán tử phải biết nhẫn nhịn. 

Món nợ ngày hôm nay, hãy cứ ghi vào trong lòng.

Khi trước, muốn dựa vào Tẩy Tủy Đan đột phá bình cảnh.

Giờ nhìn hai bình phế đan trong tay.

Lâm Hiên trở lại vẻ trầm mặc thường ngày, quay người đi ra khỏi nội cốc.

Không có đan dược phụ trợ, với tư chất của hắn, dù nỗ lực tu luyện trong Luyện Tâm Lộ, việc đột phá bình cảnh cần thêm rất nhiều thời gian.

 Tai nghe vô vàn lời chế diễu, Lâm Hiên có điểm chán nản, muốn đi dạo một vòng cho khuây khỏa.

Cách bổn môn khá xa, có một sơn cốc hoang sơ không dấu chân người. 

Khi trước đi làm nhiệm vụ môn phái, hắn ngẫu nhiên phát hiện ra. 

Sau này đến đó, còn hái được một số cây thảo dược.

Chỉ thấy ven đường cổ thụ rậm rạp. Cây cỏ đầy đất, hoa dại đua nhau khoe sắc.

Thỉnh thoảng thấy thỏ cùng chuột, các loại động vật nhỏ vui thích chạy qua.  

Sinh cơ dào dạt, cảnh sắc mỹ lệ. 

Lâm Hiên đi thơ thẩn một hồi, nhân tiện xem có gặp thảo dược hay không.  

Thời gian lặng lẽ trôi, không có thu hoạch.

Hắn không lấy làm phiền lòng.

Đúng lúc này, mấy con chim nhỏ trên cành cây phía xa, dáo dác bay đi.  

Lâm Hiên ngẩn ra, rồi trốn vào một bụi cây bên cạnh.

Một dải sáng hồng từ trên trời cao bay tiến lại đây.

Có hai người hạ xuống một nơi không xa.

- Sư tôn, thương thế của người thế nào? 

Thanh âm đượm vẻ quan tâm, của một thiếu nữ vang lên.

Xuyên qua kẽ hở lùm cây, Lâm Hiên thấy hai người này vận trang phục Phiêu Vân Cốc.

 Tuy là người trong môn nhưng hắn không hiện thân. 

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Chờ bọn họ rời khỏi là tốt nhất.

- Khụ khụ…! Ta vẫn chịu được.

 Yến nhi, về tới bổn môn chưa?

Một âm thanh yếu ớt vang lên, Lâm Hiên cảm giác khá quen tai.

- Sư tôn yên tâm. Nơi đây còn cách bổn môn có vài dặm, địch nhân sẽ không dám truy theo.

- Vậy thì tốt! Khục...!

Vị sư phụ kia thở hắt ra, thương thế dường như không nhẹ.

- Sư tôn, trước tiên người hãy nghỉ ngơi một chút!

Sau đó, có tiếng bước chân đạp trên cỏ dại. 

Thiếu nữ nọ dìu sư phụ, đến nghỉ tại một gốc cây cổ thụ. 

Qua bụi cỏ, Lâm Hiên thấy rõ dung mạo bọn họ.

Trách không được thanh âm quen thuộc như vậy!

Một trung niên nam tử đang ngồi dưới đất. 

Người này râu để ba chòm, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Chỉ là lúc này sắc mặt trắng bệch, áo ngực còn loang lổ vết máu. 

Lâm Hiên hít một hơi lạnh. 

Người này chính là Trương Vũ, trưởng lão phụ trách truyền công nửa tuần trăng trước. 

Nghe nói có tu vị Trúc Cơ trung kỳ, là một trong những hộ pháp của bổn môn.

Lâm Hiên còn nhận ra thiếu nữ kia. 

Nàng tên là Chu Yến, nhập môn trước hắn vài năm, tu vị Linh Động hậu kỳ.

Thuộc nhóm cao thủ trong hàng đệ tử cấp thấp. Vài năm nữa có thể Trúc Cơ thành công.

Hai người này đều là nhân vật quan trọng, sao chật vật chạy trốn? 

Hơn nữa về đến phạm vi của bản môn, không cần dè chừng như vậy. 

Hai người vẫn lén lút như chim sợ cành cong. 

Chẳng lẽ có bí mật không muốn lộ ra?

Thoáng có nhận định, Lâm Hiên càng cẩn thận ẩn thân vào lùm cỏ, không muốn gặp tai bay vạ gió. 

Tu tiên giới vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, vô cùng tàn khốc. 

Nếu đối phương có bí mật bị phát giác, khẳng định bọn họ sẽ giết người diệt khẩu. 

Một vị sư thúc Trúc Cơ trung kỳ, cùng một vị sư tỷ Linh Động hậu kỳ. 

Cả hai có bị thương nặng,  giết hắn vẫn dễ như dẫm chết một con kiến hôi.

Nghĩ vậy, Lâm Hiên bình khí ngưng thần, không dám thở mạnh. 

Hy vọng đối phương nghỉ một lát sẽ rời đi.

- Ồ! Có người!

Chợt Chu Yến hô một tiếng trầm thấp, khiến Lâm Hiên kinh hãi.

Chẳng lẽ đối phương phát hiện ra mình!

 Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã nghe một tiếng la thảm. 

- A! Ngươi…ngươi dám ám toán ta? 

Thanh âm vừa giận vừa sợ của Trương Vũ vang lên, còn thêm vẻ bàng hoàng sửng sốt: 

- Tại…sao?

- Hừ, sư tôn, không cần uổng phí khí lực.

 Hồn Kim Tác này người ban cho ta, tất nhiên hiểu rõ uy lực của nó hơn ai hết.

 Với thương thế lúc này, ngươi nhiều lắm xuất được chỉ nửa thành pháp lực. 

Muốn vùng vẫy trước mặt ta, chỉ là phí công!!!

5 Update mới nhất
Update 2: Chương 3: Phát hiện bất ngờ . 21 giờ trước
Update 1: Chương 2: Dụng mưu trong hiểm cảnh . 21 giờ trước
Danh sách Chương
Update Tiêu đề Cập nhật
1 Chương 2: Dụng mưu trong hiểm cảnh 21 giờ trước
2 Chương 3: Phát hiện bất ngờ 21 giờ trước
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện