Logo
Trang chủ

Chương 3: Phát hiện bất ngờ

Đọc to

Chương 3: Phát hiện bất ngờ.

Người dịch: Minh Hue.


Tất cả thông tin về đệ tử bổn phái, đều thông qua đạo pháp kỳ diệu, hạ ấn ký với hộ sơn linh thú. 

Như vậy, chúng có thể phân biệt người trong môn và ngoại nhân.

Liệt Viêm Hổ tới trước người Lâm Hiên khẽ gầm gừ.

 Sau một thoáng địch ý tiêu giảm, vẫy đuôi dùng đầu khẽ cọ vào chân hắn.

Đi qua Liệt Viêm Hổ, Lâm Hiên bước vào đại điện. 

Tàng Thư Các gồm ba tầng. 

Tầng thứ nhất chứa rất nhiều điển tịch. 

Số lượng phải tới hơn mười vạn cuốn, song giá trị sách nơi đây không cao. 

Tất cả các bí tịch về công pháp, chế Khí hay luyện Đan, được cất tại tầng thứ hai. 

Chỉ những cao thủ Trúc Cơ kỳ mới có thể mượn xem. 

Đệ tử Linh Động kỳ, sẽ phải dùng điểm cống hiến tông môn đổi lấy.

Phòng hộ của tầng hai, chặt chẽ hơn tầng thứ nhất rất nhiều. 

Không chỉ cấm chế trùng trùng, còn có trưởng lão bổn môn thường xuyên tuần tra.

Về tầng thứ ba vô cùng trân quý, chứa các bản ghi chép tâm đắc về tu luyện, của các đời tổ sư Phiêu Vân Cốc, hoặc các công pháp hàng đầu. 

Nghe nói, phải có lệnh phù của chưởng môn, mới có thể tiến vào. 

Thủ vệ tầng thứ ba này, chính là mấy lão quái vật tu vị không thể tưởng tượng nổi!

Một đệ tử như Lâm Hiên, dĩ nhiên chỉ được vào tầng thứ nhất. 

Mỗi lần được mượn tối đa ba cuốn. 

Xem lướt qua quy định, Lâm Hiên vùi đầu tìm kiếm.

Nơi đây rộng tới mấy ngàn thước vuông. 

Hàng loạt giá sách được bày san sát.

Hắn bắt đầu tra duyệt từ bên trái.

"Thiên Sơn Cửu Dương Quyết", "Huyền Âm Kinh", "Nhật Nguyệt Thần Chưởng", "Ma Tôn Phách Vương Quyền". 

Mỗi quyển bí tịch này, đều là tuyệt học tối cao của đám võ giả thế tục, lại chẳng mấy giá trị với tu tiên giả. 

Võ nghệ tu luyện tới cảnh giới nào, thiên đạo cao thủ cũng không thể đánh lại Pháp bảo.

Lâm Hiên lắc đầu, đi tới một giá sách khác.

"Bách Thảo Lục", "Thần Y Thập Tam Thiên", "Kim Châm Tiệt Mạch". 

Mấy cuốn y thư thất truyền nơi thế tục, cũng không có giá trị gì. 

Tùy tiện dùng một viên đan dược cấp thấp tu tiên giới, là chữa được bách bệnh của phàm nhân.

Xem tới đây, khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên. 

Chẳng trách mở cửa miễn phí, tầng thứ nhất vô vị đối với tu tiên giả. 

Cái gì mà hữu ích đối với đệ tử Linh Động kỳ, là môn phái bày ra cho có lệ mà thôi.

 Ánh mắt chuyển sang giá sách còn lại, tiếp tục tra tìm.

 Sau một hồi, hắn tìm được một cuốn thư điển bằng da màu đen, có viết mấy chữ hoa mỹ là: Tu Tiên Dị Văn Lục.

Đây chính là bút kí của một tu tiên giả. 

Không phải công pháp. Là bản ghi chép về những kiến thức, những chuyện lạ tại các địa phương mà vị tiền bối này đi qua.

Trên giá này đều là các cuốn thư tịch như thế, có lẽ tìm được chút manh mối tại đây chăng? 

Lâm Hiên cẩn thận xem xét, chọn thêm hai cuốn là: "Cửu Châu kỳ sự" và "Thần Quỷ quái đàm". 

Hoàn thành thủ tục mượn, Lâm Hiên trở về căn nhà gỗ, ngồi xếp bằng trên giường chăm chú đọc.

Không biết bao lâu, bóng tà ngả về tây, phía chân trời xa mờ ánh hoàng hôn.

 Cuối cùng, xem xong ba cuốn thư tịch nọ.

Những chuyện viết bên trong,  khiến người mở rộng tầm mắt. 

Trong này đề cập không ít truyền kỳ tại tu tiên giới. 

Tỷ như hai ngàn năm trước, Phi Hạc chân nhân ăn được Huyền Thiên Băng Quả tại bắc cực, về sau tu luyện công pháp Thủy thuộc tính vô cùng nhanh chóng. 

Như có thần phật trợ giúp, trở thành nhất đại tông sư được người người kính ngưỡng, khai sáng ra Thiên Sơn phái.

Hay là Thi Xà thượng nhân kiêu hùng trong Ma đạo, từng bị quái xà cắn phải, trúng kịch độc không chết, ngược lại được vô số chỗ tốt. 

Về sau này thần thông của lão hàm chứa kịch độc, khiến người người khó địch.

Lại tỷ như…

Ba cuốn thư tịch giới thiệu rất nhiều kỳ ngộ. 

Không phải phúc thì là họa,  tu tiên giả ăn được kỳ trân dị thảo, hoặc không may đụng phải yêu thú độc trùng ngã xuống rất nhiều. 

Những kỳ ngộ như vậy, rốt cuộc là phúc hay là họa, còn phải xem nhân duyên của mỗi người.

Đáng tiếc, trong này không thấy nói qua về Lam sắc tinh hải. 

Lâm Hiên khoanh chân thi triển Nội Thị Thuật, tinh hải vẫn chậm rãi chuyển động trong đan điền, không thấy ảnh hưởng gì tới linh lực.

Dùng thần thức quan sát hồi lâu, hắn quyết định vận dụng pháp môn, thử đem các điểm sáng màu lam tụ tập lại.

Điều mạo hiểm chính là, không biết những điểm sáng màu lam này sẽ phát sinh biến hóa gì.

Một khi đan điền bị tổn thương, chắc chắn sẽ gặp họa. 

Song, không vào hang cọp sao bắt được cọp con!

Trong chốc lát, trên trán Lâm Hiên rỉ ra những giọt mồ hôi. 

So với linh lực, điểm sáng màu lam khó khống chế hơn rất nhiều. 

Nhờ chuẩn bị tâm lý, hắn không bối rối, dùng thần thức, từng bước đem các điểm sáng màu lam tụ lại một chỗ, rồi tán ra kỳ kinh bát mạch.

Thời gian chậm chạp trôi qua.

- Ồ? 

Lâm Hiên nhướng mày, các điểm sáng theo kinh mạch lưu động đến bàn tay, không hề tuần hoàn về đan điền, mà lại tản ra ngoài cơ thể.

Lúc này thần thức trở nên mệt mỏi. Hắn chậm rãi thu công rồi mở hai mắt.

Chỉ thấy trước ngực lơ lửng rất nhiều điểm sáng màu lam, giống hệt trong đan điền. 

Hắn dùng tay chạm vào những điểm tinh quang này. 

Trong chốt lát, chúng mờ nhạt  rồi biến mất.

Lại dùng Nội Thị Thuật tra xét đan điền, Lâm Hiên phát hiện thể tích của lam sắc tinh hải nhỏ hơn trước một chút.

Nằm trên giường tự ngẫm. Xem ra các điểm sáng có phần giống linh lực, đi một vòng khắp cơ thể, lại có thể thoát ra từ lòng bàn tay.

Hừng đông vừa lên. Cảm giác toàn thân sảng khoái.

 Lâm Hiên hít vào một hơi, ngồi khoanh chân trên giường, thi triển Nội Thị Thuật dò xét.

 Không ngờ số lượng điểm sáng màu lam mất đi hôm qua, giờ khôi phục đủ lại trong đan điền.

Xem ra, lam sắc tinh hải trở thành một bộ phận trong cơ thể. 

Giống như là khí lực vậy, trải qua nghỉ ngơi sẽ tự hồi phục.

Như vậy, không lo dùng hết chúng.

Mấy ngày kế tiếp, ngoài luyện công, Lâm Hiên tiếp tục nghiên cứu tinh hải trong cơ thể. 

Đảo mắt thêm một tuần trăng,  chưa có thêm manh mối. 

Giờ hắn có thể đem các điểm lam quang, thực hiện một đại chu thiên tương tự như linh lực vậy.

- Thứ này triệt để là đồ bỏ sao? 

Lúc này, Lâm Hiên cầm một viên đan dược trong tay. 

Nó tỏa ra mùi hăng hắc. 

Chính là phế đan mà Mã trưởng lão cho hắn. 

Với tu tiên giả, phế đan chẳng khác gì rác rưởi, có điều Lâm Hiên không nỡ vứt đi. 

Theo ý nghĩ của hắn, dù sao dược liệu luyện chế ra nó, chính là thiên tài địa bảo.

Hắn lấy ra nghiên cứu, xem còn chút gì hữu dụng hay không.

- Lại làm thêm một chu thiên nữa vậy.

Hiện tại, Lâm Hiên có thể vận hành lam sắc tinh hải như linh lực. 

Theo thói quen trong thời gian gần đây.

 Hắn khoanh chân ngồi, tụ tập toàn bộ điểm sáng trong đan điền, thành một dải màu lam, chậm rãi vận chuyển theo kinh mạch đến bàn tay.

Lúc này các điểm sáng có dấu hiệu tản ra, Lâm Hiên tập trung toàn bộ thần thức, muốn quan sát kỹ xem trước kia bỏ quên điều gì.

Nhờ thần thức, cảm thụ được sự biến hóa của điểm sáng, chúng xuyên qua lớp da phát tán ra ngoài.

Ồ!

Thần sắc Lâm Hiên chợt động.

Các điểm sáng tản ra không khí, lần này lại hướng vào một vật trong lòng bàn tay.

Phế đan!

 Vừa rồi quên bỏ nó qua một bên.

Tinh thần của hắn tập trung đến cực hạn.

Trong đan điền tiếp tục cuồn cuộn phát ra lam quang.

Điểm sáng màu lam có phản ứng với phế đan! 

Thật cẩn thận, hắn khống chế lam quang, đồng thời dùng thần thức dò xét. 

Một số điểm sáng tiến vào phế đan, còn lại bắn ra tiêu tán trong không khí.

Một khắc trôi qua. Một hồi thật lâu.

Lúc này, thể tích tinh hải trong đan điền nhỏ lại còn ba phần ban đầu.

Cố gắng đến mấy, không thể điều động thêm điểm sáng. 

Đã là cực hạn.

Đột nhiên một mùi hương truyền vào mũi. 

Lâm Hiên đảo mắt một cái, không ngờ phế đan màu đen chuyển sang trắng như tuyết.

 Chính là … hạ phẩm Tẩy Tủy Đan!

So với đám người cùng trang lứa, Lâm Hiên trưởng thành hơn nhiều, vẻ mặt rất ít lộ hỉ nộ.

 Lúc này tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Hai mắt hắn trợn hết cỡ, dường như còn chưa tin vào sự tình trước mắt.

Quan sát một lúc lâu, khẳng định không lầm lẫn, đích thị là hạ phẩm Tẩy Tủy Đan!

- Ha ha! Ha ha!

Không thể tưởng tượng, trên thế gian còn thứ gì làm Lâm Hiên sung sướng hơn.

 Hắn cười rộ liên hồi.

 Một viên phế đan rác rưởi, lại trở thành đan dược hữu dụng. 

Chẳng lẽ, lam sắc tinh hải có khả năng tinh chế phế vật? 

Nếu vậy, chẳng phải bản thân hắn sẽ phát tài sao? 

Trên tu tiên đạo, nếu tư chất vô cùng quan trọng, hiệu quả của đan dược không hề thua kém. 

Nếu được phục đan đầy đủ, phàm nhân cũng có thể trở thành tông sư. 

Xưa nay dù là đại môn phái, còn không đủ tài lực, xem đan dược như kẹo hồ lô, cho đệ tử ăn thỏa thích.

Nếu điểm sáng màu lam có thể biến phế thành bảo, tình huống lại khác!

Lâm Hiên cao hứng có thể nghĩ.

Sau một hồi, tâm tình vui sướng lắng xuống.

Hắn tỉnh táo trở lại, bắt đầu suy tính về tương lai.

Không ngờ lam sắc tinh hải là bảo vật nghịch thiên, như vậy các lão quái vật cũng thèm đến đỏ mắt. 

Tối quan trọng bây giờ là giữ kín bí mật này.

Chu Yến và Trương Vũ đã chết, dù có người thứ ba biết về sự tồn tại của nó.

 Lâm Hiên cũng không mấy lo lắng.

Không ai đi nghi ngờ một đệ tử cấp thấp như hắn.

Vậy chỉ cần, không để kẻ khác phát hiện tình cảnh bên trong đan điền là ổn. 

Cũng may, cơ thể nhân tộc cấu tạo vô cùng kỳ diệu. 

Cho dù cao thủ có tu vị hơn rất nhiều, cũng không thể quan sát được đan điền của người khác. 

Như vậy thật cẩn thận, là có thể giữ bí mật về lam sắc tinh hải.

Lâm Hiên chuyển sang mặt lợi ích của nó.

Lại nói, luyện đan trong tu tiên bách nghệ, là đạo thuật đòi hỏi kỹ xảo cực cao. 

Cho dù đại phái Duyện châu như Phiêu Vân cốc, luyện đan thuật vẫn có hạn. 

Xác suất luyện thành công Tẩy Tủy đan không lớn, nghe đồn chỉ có năm thành. 

Ngay cả hạ phẩm đan cấp thấp nhất, mỗi tuần trăng, chỉ có thể cấp cho mỗi đệ tử hai viên.

Mà đệ tử Linh Động kỳ có chừng sáu trăm người. 

Mỗi tuần trăng phát ra khoảng hơn một ngàn viên, đồng nghĩa có một lượng phế đan tương tự. 

Nếu có được số phế đan này, sau đó dùng lam sắc tinh hải, biến thành đan dược hữu dụng. 

Cuối cùng dùng đan dược mở đường. 

Dù không có linh căn, tốc độ tu luyện vẫn ngang ngửa, thậm chí vượt cả đám đồng môn.

Viễn cảnh tương lai tốt đẹp, không làm Lâm Hiên mê muội. 

Muốn thành công, phải có kế hoạch hoàn chỉnh.

Tìm hiểu viên Tẩy Tủy Đan mới thêm lần nữa.

Hắn đưa nó vào tầm mắt, cẩn thận quan sát một hồi.

Màu sắc mùi vị không có gì khác biệt. 

Ngoài lần bị Mã trưởng lão gây khó dễ, Lâm Hiên từng được nhận Tẩy Tủy Đan. 

Do dự một lát, hắn lấy ra một viên Tẩy Tủy Đan khác, viên này thu được từ Chu Yến. 

So sánh thấy, viên đan dược tạo từ phế đan nhỏ hơn một chút. 

Ngoài ra, bên cạnh còn một ít bột phấn màu đen, tản ra mùi hắc nồng khó ngửi.

Tạp chất!

Trong Phế đan, do chứa nhiều tạp chất hỗn tạp cùng tinh hoa, nên vô ích trong tu luyện. 

Nếu có thể loại bỏ tạp chất, giữ lại tinh hoa. Phế đan đương nhiên biến thành đan dược.

Không phải tu tiên giả chưa từng nghĩ qua lý lẽ này, trên thực tế, thực hiện lại khó như lên trời.

Mấy vạn năm, đại môn phái hay tán tu cao thủ từng thử qua không biết bao nhiêu lần. 

Trải qua vô vàn thất bại, tu tiên giả đành từ bỏ, hình thành nhận thức rằng, không thể loại bỏ tạp chất trong phế đan.

Nhìn nhúm tạp chất trước mắt, Lâm Hiên trở nên trầm ngâm.

 Hắn lấy trong bình ra thêm một viên phế đan, rồi khoanh chân đả tọa.

Đến khi tinh hải khôi phục đủ số  tiêu hao, hắn tiếp tục điều động điểm sáng, thực hiện đại chu thiên tuần hoàn.

Quá trình gian nan mà đầy quen thuộc. 

Khi các điểm sáng di chuyển đến cổ tay, hắn tập trung thần thức cẩn thận xem xét.

Cảnh tượng khi trước lần nữa hiện ra. 

Điểm sáng tiến vào phế đan, rồi tạp chất bị đẩy ra ngoài. 

Màu sắc chuyển dần thành xám rồi sang trắng.

Tuy nhiên, có một bộ phận điểm sáng tiêu tán ra ngoài một cách lãng phí. 

Lâm Hiên cố dụng thần thức, tụ tập lượng điểm sáng thêm dày đặc, như vậy số lượng tiến vào phế đan sẽ nhiều hơn.

Quả nhiên, tốc độ tạp chất bị phân ly nhanh hơn. 

Chỉ là sau một khắc, một tiếng bụp nhỏ vang lên.

 Đan dược trong tay bị vỡ làm bốn năm mảnh.

- Xem ra quang điểm lam sắc có thể phân ly tạp chất, đem bộ phận tinh hoa cô đọng lại, biến phế thành bảo.

Lâm Hiên lẩm nhẩm, vừa rồi  thất bại, hiểu biết tăng lên không ít.

Kiểm chứng với kết quả lần đầu.

Xem xét quá trình khống chế lam quang, có sai lầm ở tốc độ.

 Là do tiến vào quá nhanh, khiến đan dược không chịu nổi mà vỡ ra chăng?

Lâm Hiên đưa ra suy đoán, muốn chứng thực, chỉ có cách thử thêm lần nữa. 

Nghỉ ngơi đến khi tinh hải  khôi phục, hắn lại lấy ra một viên phế đan. 

Sau mấy lần thử nghiệm cùng phân tích, Lâm Hiên rút ra kết luận.

Trong quá trình tinh chế phế đan, nhanh quá không được mà chậm quá cũng không xong.

 Phải khống chế tốc độ phân ly trong phạm vi nhất định, mới có thể thành công. 

Muốn thuần thục, cần tinh chế thêm nhiều lần. 

Lâm Hiên nghỉ ngơi, chờ tinh hải khôi phục rồi lại bắt đầu. 

Bóng tối bị ánh bình minh xua tan. 

Vầng thái dương lại ló ra, trên những đám mây hồng phía đông. 

Lâm Hiên cầm một viên hạ phẩm đan trong tay, đánh giá kết quả.

Qua mấy ngày liên tiếp tinh chế, cứ năm viên phế đan thu được một viên đan dược. 

Xác suất hai thành không tính là thấp.

 Lần trước Mã trưởng lão gây khó dễ, cho hắn hai bình phế đan.

 Lão thật hào phóng! 

Mỗi bình có hơn trăm viên phế đan, như vậy tinh chế được bốn mươi viên.

So với hai viên được cấp, đương nhiên có lợi hơn rất nhiều.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười.

Có dị năng của lam sắc tinh hải, tu tiên đạo mù mịt được thắp lên hi vọng. 

Hắn mở cửa sổ, phát hiện trời đã sáng. 

Đến thời gian tu luyện, Lâm Hiên tới Luyện khí đường đả tọa. 

Dù có tinh hải, sự cố gắng khắc khổ vẫn không thể thiếu.

Mười ngày kế tiếp, vừa khổ luyện vừa tinh chế.

 Khả năng vận dụng lam sắc tinh hải thuần thục hơn. 

Xác suất tinh chế thành công được nâng lên ba thành.

Trải qua một tuần trăng cố gắng, thu hoạch vượt xa tưởng tượng ban đầu.

Hắn thu được tới sáu mươi viên đan dược.

Sáu mươi!

 Đây chẳng phải con số Tẩy Tủy Đan, mà các đệ tử phải tích cóp trong ba năm sao!

Có đủ đan dược, bước kế tiếp là chăm chỉ luyện công. 

Tại Phiêu Vân Cốc này, Lâm Hiên cảm nhận rõ ràng.

Có thực lực, mới là đạo lý sinh tồn căn bản. 

Vì vậy, lập kế hoạch chi tiết cho việc đề thăng pháp lực là cần thiết.

Lấy đan dược phối hợp cùng nỗ lực. 

Mỗi ngày chia ra: sáng, trưa, chiều. 

Lâm Hiên phục dụng một viên Tẩy Tủy Đan, đả tọa luyện hóa dược lực.

Hạ phẩm Tẩy Tủy đan không quá trân quý, có điều không đệ tử nào xa xỉ tới mức, mỗi ngày dùng ba viên như hắn. 

Nhờ dược lực cường đại thôi động.

Chừng một tuần trăng sau, Lâm Hiên cảm thấy linh lực trong cơ thể tràn đầy, chướng ngại bình cảnh không còn đáng ngại.

Đây chính là thời điểm chín muồi, trùng kích vào Linh Động kỳ tầng thứ hai!

Ba năm tu đạo gian khổ, lần đầu cảm giác tâm tình thoải mái một chút.

Đóng chặt cửa sổ ngôi nhà nhỏ,  khoanh chân ngồi trên bồ đoàn.

Hắn lấy một cái bình ngọc, đổ ra chín viên hạ phẩm đan. 

Không phải tùy tiện lấy ra số lượng này.

Ngày hôm trước tới Tàng Thư Các, hắn tham khảo một số quyển đan thư.

 Tìm câu trả lời cho việc phục dụng Tẩy Tủy Đan, với số lượng bao nhiêu mới tốt?

Tầng thứ nhất có các điển tịch, chú giải về đan dược phổ thông. 

Có một quyển đan thư giới thiệu: Tẩy Tủy là đan dược cấp thấp nhất trong tu tiên giới.

Chúng có tác dụng gia tăng pháp lực cảnh giới Linh Động kỳ, mỗi ngày không nên phục dùng quá chín viên.

Vượt quá hạn lượng sẽ có hậu quả thế nào, trong đó không hề nói qua. 

Lâm Hiên không dám mạo hiểm. 

Lúc này đem đan dược nuốt vào, hắn bắt đầu điều động linh lực trong cơ thể.

Dược lực rất nhanh tản ra khắp thân thể.

Ầm! 

Một cỗ nhiệt lưu nồng hậu, từ đan điền tản ra kỳ kinh bát mạch.

 Lâm Hiên cảm giác như đang trong lò lửa vậy.

Cơ hồ chớp mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Đối mặt dòng nhiệt lưu bá đạo, vượt xa những lần phục dụng Tẩy Tủy Đan khi trước. 

Lâm Hiên không chút hoảng hốt. 

Nhiệt độ tuy cao nhưng sao sánh được với Luyện Tâm Lộ?

 Hắn thả lỏng người, để dòng nhiệt lưu tùy ý lưu chuyển trong tứ chi bách hài.

Dụng thần thức chăm chú quan sát đan điền, bảo trì linh đài ở trạng thái sáng tỏ.

Chừng hai canh giờ sau, dòng nhiệt lưu kia tan ra, chuyển thành từng tia nhiệt lực, khiến toàn thân ấm áp.

Cùng lúc, linh lực trong đan điền bạo tăng, như được nạp thêm một lượng gấp đôi.

Lâm Hiên thao túng linh lực, lưu chuyển trong kinh mạch làm một đại chu thiên. 

Trước kia thực hiện quá trình này rất khó, tốc độ rất chậm. 

Bây giờ dễ dàng hơn nhiều.

Đến thời khắc mấu chốt.

 Vẻ mặt Lâm Hiên ngưng trọng, thân hình bất động như lão tăng nhập định.

Một tiếng bụp nhỏ vang lên, các tia linh lực trong đan điền lột xác. 

Thần thức đảo qua, có thể thấy màu sắc của chúng thêm đậm, đồng thời to hơn trước một chút. 

Từ đỉnh phong tầng thứ nhất tiến vào tầng thứ hai.

Chỉ một bước nhưng khác biệt rất lớn, đó là biến đổi về chất.

Đã đột phá lên tầng thứ hai! 

Lâm Hiên tỏ ra vô cùng cao hứng.

Trùng quan thành công lần này, chứng minh được một điều. 

Đan dược có thể bù lại, khiếm khuyết không có linh căn!

Sau một hồi, thể nghiệm tư vị tuyệt vời khi tiến vào tầng thứ hai, Lâm Hiên trở lại với thực tế. 

Hiện tại, hắn vẫn kém xa sư huynh đệ đồng môn.

Lại dùng Nội Thị Thuật kiểm tra cơ thể, không ngờ phát hiện ra dị biến. 

Đó là thể tích tinh hải tăng gấp đôi, ánh sáng phát ra trở nên lung linh hơn.

Sao lại vậy?

 Lâm Hiên rơi vào suy tư. 

Chẳng lẽ pháp lực càng cao, thể tích của tinh hải càng tăng?

Đã nắm rõ sơ bộ về cách vận dụng điểm sáng, Lâm Hiên quyết định làm tiếp thử nghiệm. 

Hắn lấy ra một viên Tẩy Tủy Đan thu được từ Chu Yến.

Đan dược trong tu tiên giới chia thành bốn cấp bậc: hạ, trung, thượng và cực phẩm.

Phân cấp như trên dựa vào lượng tạp chất bên trong. 

Đan dược phẩm cấp càng cao, tạp chất bên trong càng ít, tinh hoa tập trung, sẽ cho hiệu quả tốt hơn. 

Đan dược có hơn bảy thành tạp chất là phế đan.

Năm thành là hạ phẩm đan, ba thành là trung phẩm, một thành là thượng phẩm.

Cực phẩm đan chỉ chứa chưa đến nửa thành tạp chất.

Đương nhiên, phẩm cấp càng cao càng khó luyện chế. 

Các loại như Tẩy Tủy Đan, Trúc Cơ Đan, Bồi Nguyên Đan đại đa số là hạ phẩm.

Phế đan có thể tinh chế. 

Như vậy, có thể tinh chế thêm hạ phẩm đan lần nữa, tiếp tục thăng cấp hay không?

Tiến vào tầng thứ hai Linh Động kỳ. 

Pháp lực cùng thần thức đại tiến, uy năng của lam sắc tinh hải tăng mạnh. 

Trước đây chỉ quan sát được bên ngoài, giờ có thể xuyên thấu vào trong đan dược.

Chỉ thấy hình ảnh Tẩy Tủy Đan to gấp mấy lần trong thức hải. 

Lâm Hiên quan sát, thấy vô số phần màu đen cùng trắng quấn chặt vào nhau.

Tĩnh tọa một lát, hắn vận dụng, khống chế tốc độ lưu động điểm sáng, đồng thời cẩn thận quan sát bên trong đan dược. 

Khi các điểm sáng vào trong đan dược, gặp phần tinh hoa màu trắng thì xuyên qua, còn gặp tạp chất màu đen, sẽ đẩy nó ra ngoài.

Ban đầu, các điểm sáng màu lam chuyển động khá hỗn loạn.

 Nếu dùng thần thức, thao túng chúng lưu chuyển có trật tự, hiệu quả tinh chế sẽ gia tăng.

Mỗi khi điểm sáng rời cơ thể, muốn thao túng được nó, phải đem thần thức bám lên. 

Nguyên lý giống như Khu Vật thuật, nhưng thực hiện khó khăn hơn nhiều, do điểm sáng là vật vô hình. 

Tu sĩ cấp cao sẽ dễ dàng khống chế.

Với tu vị của Lâm Hiên, hao hết sức chín trâu hai hổ, chỉ làm điểm sáng màu lam khẽ rung động một chút.

Hơn nữa so với phế đan, tạp chất trong hạ phẩm đan cuộn chặt với tinh hoa.

Muốn tách chúng ra, phải tiêu hao số lượng điểm sáng nhiều hơn.

Một canh giờ sau, thể tích tinh hải thu nhỏ tới cực hạn, không thể xuất ra lam quang nữa.

Những tạp chất chưa bị tách hẳn, không những trở lại chỗ cũ, mà còn cuộn chặt thêm vào tinh hoa.

Đan dược từ màu trắng biến thành màu đen. 

Như vậy, hạ phẩm lại trở thành phế đan.

Nhìn viên phế đan trên tay, Lâm Hiên lộ vẻ đăm chiêu. 

Không thành công nhưng rút ra một số điều.

Thần thức của hắn có thể tiến vào bên trong đan dược, có lý giải nhất định với quá trình tinh chế.

Việc vận dụng lam quang càng thêm thuận lợi.

Thứ hai, nếu sau này thần thức gia tăng, thao túng được lam quang trong đan dược, hiệu suất tinh chế càng cao.

Qua lần trùng quan thành công vừa rồi. 

Chứng minh rằng nhờ vào lượng lớn đan dược phụ trợ, tu vị sẽ tiến bộ thần tốc.

Tuy vậy, nếu một ngày dùng chín viên đan dược, một tuần sau, toàn bộ Tẩy Tủy Đan trong túi trữ vật sẽ hết sạch.

Còn mấy viên đan dược màu đỏ hồng thu được từ Trương Vũ. 

Theo điển tịch trong Tàng Thư Các, đây chính là đan dược cao cấp.

 Trúc Cơ Đan! 

Ở cảnh giới Linh Động Kỳ, dùng chúng sẽ lãng phí và nguy hiểm khó lường, do tính bá đạo của dược lực. 

Như vậy, Lâm Hiên phải tính đến kế hoạch tu luyện lâu dài trong tương lai.

Mục tiêu của hắn, chính là những viên phế đan, mà chúng tu sĩ coi là đồ vứt đi kia.
  
Tại Phiêu Vân Cốc, chỉ riêng đám nội môn đệ tử Linh Động kỳ lên tới cả ngàn.

 Mỗi năm tiêu tốn một lượng tài dược không nhỏ. 

Dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát.

 Ngược lại hàng năm, bọn họ cần làm nhiệm vụ, đổi lấy điểm cống hiến.

Chính là góp phần duy trì và phát triển môn phái.

Lúc này, Lâm Hiên tới một hạp cốc nằm giữa ba ngọn núi cao.

Trong cốc đứng vững một tòa thạch tháp màu xám cao ba tầng.

Trước cổng có một cây cột đá, trên đó viết ba chữ ‘Hành chấp đường'.

Nơi cửa không ngừng có kẻ ra vào, lộ vẻ náo nhiệt.

Đám nội môn đệ tử tới đây, là nhận các loại nhiệm vụ môn phái. 

Tuy nhiều, song có thể phân làm mấy loại chính như sau:

Thứ nhất, là ra ngoài thu thập các loại tài liệu tu tiên, khai thác tinh thạch, hoặc thủ hộ tại mỏ tinh khoáng do bổn môn chiếm cứ.

Thứ hai là gieo trồng, chăm sóc các loại linh thảo linh cốc, thuần dưỡng linh thú phục vụ nhu cầu của bổn môn.
 
Thứ ba, chính là quản sự các loại nghiệp phòng khác nhau.

Nửa ngày sau, tại một ngọn núi nhỏ phía tây môn phái.

Nơi đây có một cái động thông xuống lòng đất sâu. 

Chính là miệng một ngọn núi lửa còn hoạt động, được tổ sư đời trước dùng đại thần thông phong ấn, lại dẫn địa hỏa tới một gian phòng trên núi, mượn sức lửa dưới lòng đất để luyện đan.

Tại Phiêu Vân Cốc, Đan Hà Sơn là cấm địa trọng yếu, không hề kém Tàng Thư Các. 

Chung quanh có linh thú tuần tra cùng cao thủ cảnh giới.

Ngoại nhân dám xông vào chỉ có đường chết! 

Dù đệ tử bổn môn, cũng không được tùy tiện đi vào. 

Trước Đan Hà Sơn, có một tòa kiến trúc phụ trách tiếp đãi khách nhân.

Bên trong này khá rộng, có vài gã đồng tử đang ngồi.

Thấy một thiếu niên tiến vào, một đồng tử đứng dậy cung kính hành lễ: 

- Tham kiến Tiên sư.

Trong mắt phàm nhân, tu tiên giả chẳng khác nào thần tiên. 

Mấy đồng tử này không phải tu sĩ Phiêu Vân cốc, chỉ là đệ tử ngoại môn. 

Bọn họ là phàm nhân không có linh căn, nhờ thiên phú trong các kỳ nghệ tu tiên mà được thu dụng.

 Mấy đồng tử này sinh ra tại các thế gia danh y, tinh tường dược tính các loại dược liệu, được tuyển tới giúp việc tại Đan Hà Sơn.

Về sau, môn phái căn cứ vào thành tích phục vụ của bọn họ, sẽ thưởng cho một số y thư trân quý, hoặc bí kíp võ học.

Chính là những điển tịch ở tầng thứ nhất Tàng Thư Các. 

Với phàm nhân, đây đều là chí bảo vô thượng.

Ngoại môn đệ tử ở tại Phiêu Vân cốc mười năm.

Sau khi hạ sơn, đều trở thành nhất đại danh y, hoặc hào kiệt thân tàng tuyệt kĩ, võ công danh chấn nhất phương.

Thấy thái độ cung kính như vậy, Lâm Hiên cảm khái trong lòng. 

Ba năm chịu đủ xem thường của đám đồng môn, hắn đã quên mất thân phận tu tiên giả của mình.

Cao cao tại thượng, được người ta tôn kính, cảm giác này thật sảng khoái.

 Lâm Hiên lành lạnh hỏi: 

- Quản sự của các ngươi đâu?

Gã đồng tử cúi đầu: 

- Quản sự đại nhân đang ở ngoài, mời tiên sư vào trong này ngồi.

Vãn bối xin dâng hương trà rồi đi bẩm báo.

Lâm Hiên ngồi trong thính phòng thưởng trà.

Được một lát, có một lão giả đi vào. Lão này tóc bạc như cước, niên kỷ đã thất tuần.

Tại Phiêu Vân cốc, tu sĩ cấp thấp chiếm đến chín phần. 

Lão giả này có tu vị Linh Động hậu kỳ, kiếp này gần như không thể Trúc Cơ. 

Tiên đạo đã tận nên không gắng tu luyện, chấp nhận làm một quản sự phụ trách dược phòng, an hưởng tuổi già mà thôi.

Lúc này, lão đánh giá Lâm Hiên một lượt từ trên xuống.

Đề xuất Tiên Hiệp: Linh Cảnh Hành Giả
BÌNH LUẬN