Hai lần trước, tuyến đường xe chạy chỉ mất gần 20 phút, còn Lư Trạch đã đi bộ gần một giờ đồng hồ. Căn cứ Tình báo của Ly Chi Quân, tên Đọa Lạc Chủng kia thường xuyên lui tới gần tòa nhà hắn ở, tìm kiếm những người đi đường lạc đàn. Thế nhưng, Lư Trạch rời khỏi tòa nhà đó khoảng 500 mét, đi đi lại lại mấy vòng, cũng không thấy bóng dáng tên Đọa Lạc Chủng đâu cả ――
“Xem ra tên kia còn rất cẩn thận, không chịu đi xa đâu.” Trong bộ đàm truyền đến giọng nói trầm tư của Lâm Tam Tửu. “Vậy thì, ngươi hãy lại gần thêm một chút! Nhớ kỹ, khi phát hiện nó, nhất định phải ẩn nấp thật kỹ, sau đó ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”
Lư Trạch “Ừ” một tiếng nói: “Yên tâm đi, về phương diện này, ta có kinh nghiệm rồi.”
“Tốt, giữ liên lạc.”
Nhấn tắt cuộc trò chuyện, Lư Trạch cất bộ đàm, chậm rãi bước về phía tòa nhà của đồng bọn Đọa Lạc Chủng. Năng lực “Ưng Nhãn” được hắn phát huy đến cực hạn, trong phạm vi này, chỉ cần có chút bất thường nhỏ nhất, hắn lập tức có thể phát giác.
Chậm rãi thở ra một hơi, tim Lư Trạch đập thình thịch. Cuộc tác chiến lần này, trọng trách kỳ thực đều dồn lên người hắn, áp lực có thể tưởng tượng được. Khi cẩn thận tiếp cận tòa nhà dọc theo con đường này, Lư Trạch không quên thời khắc tìm công sự để che khuất hành tung của mình. Nếu trước khi phát hiện Đọa Lạc Chủng mà đã bị người phụ nữ trên lầu bắn nát một súng, thì thật quá oan ức...
Bất quá, trong một năm ở thế giới chiến tranh, Lư Trạch đã học được không ít kỹ xảo ẩn nấp, bởi vậy ngược lại rất thành thạo. Tòa nhà có tay bắn tỉa ẩn mình kia, trong khu vực gần đây có thể nói là nổi bật như hạc giữa bầy gà ―― khu vực lân cận này đại khái là chưa bắt đầu phá dỡ, vẫn còn sót lại không ít những tòa nhà tự xây sáu bảy tầng của cư dân. Trên con đường vốn tấp nập những Tiểu Điếm, giờ đây tựa như chết lặng, đến cả Thi thể cũng đã Hóa Thành Tro.
Một thân hình đàn ông kéo lê cái bóng dài ngoằng, bỗng nhiên không hề có điềm báo trước, uể oải xuất hiện từ góc rẽ, chậm rãi kéo lê một chân ――
Lư Trạch trong lòng cả kinh, lập tức co người lại, nấp sau một tấm biển hiệu đổ nát phủ đầy cát vàng. Nhìn ra khoảng cách này, Đọa Lạc Chủng hẳn là không thể nghe thấy tiếng động của mình, Lư Trạch bật bộ đàm.
“Ta nhìn thấy nó rồi.” Giọng hắn trầm đến mức không thể trầm hơn, “Tiểu Tửu, ngươi xác định lần trước hắn nói tay bắn tỉa kia là 'nữ nhân của hắn'?”
“Không sai, ta 100% khẳng định.”
“Tốt, vậy ta liền Phát Động!”
Vừa mới nói xong, Lư Trạch tập trung vào tên Đọa Lạc Chủng đang nhìn thập phần thảnh thơi ở đằng xa, trong lòng Mặc Niệm một câu “Bạn gái”. Hầu như chỉ trong nháy mắt, Lư Trạch đã nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh buông xoã như thác nước phủ xuống vai mình.
―― Mặc kệ biến thân bao nhiêu lần, mỗi một hình tượng mới đều khiến hắn cảm thấy thật mới lạ ―― Hắn đưa tay sờ lên mái tóc mượt mà, lại sờ lên gương mặt nhỏ nhắn, mịn màng, phát hiện hai tay mình cũng biến thành trắng nõn mềm mại, trên cổ tay thon thả còn đeo một chiếc vòng tay Cartier.
“Ta thành công rồi... Mà nói, bạn gái của tên này nhìn vẫn là một Bạch Phú Mỹ đó chứ.” Lư Trạch nhẹ giọng cười một tiếng vào bộ đàm. “Ngực nở, eo thon, tóc dài, quả thật không tệ nha...”
Ở đầu bên kia bộ đàm, hai người phụ nữ đồng loạt “xùy” một tiếng đầy khinh bỉ hắn, Lâm Tam Tửu Bất Đắc Dĩ nói: “Ngươi không thể nghiêm túc một chút sao? Tốt, mau ra ngoài đi... Ai ai, Ly, Ly Chi Quân, ngươi làm gì thế ――”
Sau tiếng kinh ngạc của nàng là một tràng Tạp Âm, nghe như thể bộ đàm trong tay bị cướp mất, ngay sau đó chỉ nghe Ly Chi Quân nghiêm trọng hô lên: “Đừng đi ra ngoài!”
Lư Trạch vừa mới bước ra một chân mang đôi dép lê màu đỏ, lập tức đứng sững lại.
Giọng Ly Chi Quân lo lắng tiếp lời: “Ta từng thấy dáng vẻ của tay bắn tỉa kia rồi, không hề xinh đẹp, chỉ là một người phụ nữ tóc ngắn bình thường thôi! Ngươi biến hình sai rồi! Alo? Alo alo! Ngươi có nghe thấy không đó ――”
Mặc kệ hắn hô thế nào, cũng không có một chút hồi âm nào ―― bởi vì Lư Trạch đã lặng lẽ tắt bộ đàm đi. Lời nhắc nhở của Ly Chi Quân vẫn chậm một nhịp. Vừa rồi Lư Trạch mới bước ra một bước, đúng lúc lọt vào tầm mắt của Đọa Lạc Chủng đang liếc nhìn về phía này. Ngay trong lúc Ly Chi Quân đang nói chuyện, Đọa Lạc Chủng đã hưng phấn lao hết tốc lực về phía này ―― nhìn tốc độ này, chưa đến 10 giây, hai người liền có thể mặt đối mặt.
Lư Trạch nén lại sự căng thẳng, quả quyết không nhúc nhích, nhanh chóng cất bộ đàm. Lập tức, hắn ôm lấy vai, giống như một cô gái sợ hãi mà “A” lên một tiếng.
Quả nhiên, khi vọt nhanh đến gần, Đọa Lạc Chủng bỗng nhiên khựng lại bước chân, đến cả cái Giác Hút dài ngoằng kia cũng không thể che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt nó: “Mỹ Diệp?”
Lư Trạch hoảng sợ ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt nữ tính xinh đẹp và mềm mại hiện tại của hắn, trên gương mặt trắng nõn lấm lem nước mắt. Câu nói tiếp theo của Đọa Lạc Chủng, lập tức khiến Lư Trạch xác nhận: Tình báo của Lâm Tam Tửu không sai, thì ra, đây hoàn toàn là một sự nhầm lẫn ngoài ý muốn ――
“Mỹ Diệp? Sao nàng lại ở đây? Bạn trai của nàng đâu?”
Ta XXXXX. Lập tức, Lư Trạch chỉ muốn chửi thề một tiếng.
... Năng lực này của hắn có một khuyết điểm lớn nhất mà Lâm Tam Tửu cũng không biết. Khi Lư Trạch Phát Động năng lực, nhất định phải nói ra tên của người có mối quan hệ với đối tượng thì mới có thể biến hình. Thế nhưng trên thực tế, hắn chỉ có thể biến thành “người mà đối phương trong lòng cho rằng phù hợp với loại quan hệ đó” ―― Nói cách khác, tên Đọa Lạc Chủng này rất hiển nhiên không hề nghĩ tay bắn tỉa trên lầu là bạn gái của hắn, ngược lại, người phụ nữ tên Mỹ Diệp này, đồng thời đã có bạn trai, mới có thể được xưng là bạn gái của hắn.
Cho nên nói, ta ghét nhất loại người lăng nhăng phá hoại quan hệ nam nữ! Lư Trạch gầm thét một tiếng trong lòng, trên mặt lại vẫn tràn ngập vẻ sợ hãi yếu ớt đáng thương: “Ta, ta cùng hắn đã sớm Thất Lạc rồi... Ngược lại là ngươi, sao lại biến thành dạng này?”
Đọa Lạc Chủng đảo tròng mắt, trên dưới đánh giá người phụ nữ trước mặt một lượt, lập tức cười nói: “Ta đã Tiến Hóa một hạng năng lực, gọi là Nhục Thể Cải Tạo. Đừng nhìn ta tuy khó coi, thế nhưng rất lợi hại đó.”
Để phát huy tốt hơn năng lực biến hình của mình, Lư Trạch đã tốn rất nhiều công sức vào diễn xuất ―― dù nghe những lời nhảm nhí như vậy, hắn như cũ giống như vẫn còn chút sợ hãi mà khẽ gật đầu, tránh ánh mắt khỏi cái miệng quái dị đó, nức nở nói: “Thế giới này bây giờ thật đáng sợ...”
“Ta nói, phụ thân nàng đâu? Người giàu có như vậy, sẽ không đến nỗi không có cả đường lui chứ?” Đọa Lạc Chủng thuận miệng hỏi một câu, bỗng nhiên vội vàng cắt lời hỏi: “Còn nữa, nàng đã Tiến Hóa chưa? Tiến Hóa năng lực gì?”
Thì ra là như vậy. Lư Trạch cười lạnh một tiếng trong lòng.
“Nhà ta... có một hầm Tị Nạn dưới lòng đất, đồ ăn nước uống chuẩn bị rất nhiều. Khoảng thời gian này, ta chính là trốn trong phòng Tị Nạn mà sống sót... Đúng, nếu ngươi có cần, cũng có thể đến đó.” Lư Trạch vừa nói, vừa lặng lẽ đánh giá thần sắc của nó.
Thấy Đọa Lạc Chủng nghe thấy hai chữ “đồ ăn nước uống” quả nhiên không chút phản ứng ―― hắn lại nói tiếp: “... Còn năng lực ư, ngoại trừ một cái năng lực thích ứng nhiệt độ cao, ta hình như không Tiến Hóa nữa rồi.”
Lần này, sắc mặt Đọa Lạc Chủng mới từ từ biến đổi. Nếu sự thất vọng ban đầu chỉ chợt lóe qua, thì giờ đây hẳn đã hóa thành nụ cười hả hê? Cơ bắp dưới mắt của Đọa Lạc Chủng từ từ co rút lại, đôi mắt hoàn toàn nheo tít ―― “Không Tiến Hóa ư... Vậy một mình nàng sao lại ra ngoài làm gì?”
Không đợi Lư Trạch nghĩ kỹ làm sao đáp, nó lại phối hợp nói ra: “Ta thấy thế này đi, nàng cùng ta về chỗ của ta, ta sẽ bảo hộ nàng. Thế nào?” Vừa nói, nụ cười nửa vời khó chịu kia lại càng đậm.
Là muốn về rồi lại hút khô mình ư? Hay là muốn nuôi nhốt từ từ ăn...? Lư Trạch đáy lòng cười lạnh một tiếng, mặt ngoài lại một bộ dạng “được cứu vớt”, cảm động đến rơi nước mắt nói: “Vậy thì quá tốt rồi! Như vậy, ta liền đi theo ngươi ――”
Đọa Lạc Chủng chỉnh trang y phục, vậy mà làm ra một dấu mời, ý bảo quý cô đi trước. Lư Trạch giống nữ hài tử ngượng ngùng mỉm cười với hắn, cất bước đi trước. Đọa Lạc Chủng lập tức liền theo sau.
Trong đêm khuya, chỉ có tiếng bước chân của hai người, không nhanh không chậm vang vọng trên đường phố trống rỗng.
“Nàng còn nhớ rõ không, Mỹ Diệp? Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt...” Bỗng nhiên Đọa Lạc Chủng từ phía sau lên tiếng.
Lư Trạch trong lòng nhảy một cái. Năng lực biến hình sẽ không cung cấp cho hắn bất kỳ thông tin gì ―― cho nên hắn chỉ “ừm” một tiếng.
“Vừa mới thấy nàng ánh mắt đầu tiên, ta đã cảm thấy chỉ có nàng mới xứng đáng làm nữ nhân của ta.” Tên Đọa Lạc Chủng này đại khái là vì mỗi ngày đều không thiếu ăn uống, Khí huyết dồi dào, lúc này thế mà còn có tâm trạng hồi tưởng chuyện xưa: “Hai chúng ta ở cùng một chỗ thật khoái hoạt biết bao... Nàng đều nhớ chứ?”
“Đúng, đúng vậy...”
“Bởi vì nàng thích bãi biển, cho nên chúng ta đã đi hết Phuket, Maldives, Tahiti... Bây giờ nghĩ lại, lúc đó thật như một giấc mơ vậy?” Nói nói, ngữ khí Đọa Lạc Chủng bỗng nhiên từ từ xen lẫn một chút gì đó khác lạ: “Nếu không phải sau này phụ thân nàng kiên quyết chia rẽ đôi ta... Hắc hắc, ta thừa nhận, chúng ta ở cùng một chỗ lúc đó nàng là lấy không ít tiền ―― thế nhưng mà, ta cũng thật lòng yêu nàng mà.”
Lư Trạch đã hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải ―― hắn nghĩ nghĩ, đành phải lại làm bộ nức nở một tiếng, nói: “Ta hiểu rồi.”
“Nàng hiểu rõ? Nàng hiểu rõ, vậy vì sao cuối cùng lại ở bên cái tên Phú Nhị Đại đó? Nàng cùng phụ thân nàng giống nhau, đều cảm thấy ta không xứng Môn Đăng Hộ Đối à?” Đọa Lạc Chủng bỗng nhiên nâng cao giọng, dọa Lư Trạch giật mình nhảy dựng. Không đợi hắn trả lời, nó bỗng nhiên lại cười, “Mỹ Diệp, nàng có biết không, thế giới này biến thành bộ dạng này, ta thật sự rất vui mừng a...”
Lưng Lư Trạch chợt cảm nhận được không khí chấn động, ngay lập tức tiếng gió mơ hồ ập tới từ phía sau. Hắn đã sớm đem toàn bộ lực chú ý đều đặt vào việc đề phòng phía sau, lúc này tiếng gió bên tai vừa vang, thân thể hắn thuận thế khom xuống ――
Khi thân thể khom thấp, nhảy né sang một bên, hắn trông thấy một cái bóng đen thật dài vừa vặn lướt qua trên đỉnh đầu mình. Không ngờ một đòn thất bại, Đọa Lạc Chủng kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn.
Lư Trạch cười lạnh, đá văng đôi dép lê trên chân, vào thế chiến đấu. Dùng đôi chân non mềm của “Mỹ Diệp” trực tiếp giẫm lên mặt đường nhựa bị nung nóng cả ngày, bỏng rát đến nhói đau ―― bất quá, một chút cảm giác đau, ngược lại khiến đầu óc hắn càng thêm tỉnh táo.
“Ngươi... vậy mà có thể tránh thoát sao?”
“Ngươi quen thói ăn chùa rồi, thân thủ yếu hẳn đi rồi sao?” Lư Trạch cười một tiếng. Lời còn chưa dứt, Giác Hút lại nặng nề giáng xuống hắn.
========
Ta thích cảnh chiến đấu! Ta biết các ngươi không thích! Thì ra là thế! Ngươi từng nghe nói về Amway chưa? Có một cách hữu hiệu để giảm bớt miêu tả cảnh chiến đấu đó! Hình như gọi là Đề Cử và Cất Giữ thì phải...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Võ Toái Tinh Hà
Kiều Ss
Trả lời3 tuần trước
Ad remake bộ này đi ad, truyện hay mà nhiều từ Hán Việt quá ;-;