Nhìn theo Lý tỷ và Lư Trạch đi vào cổng chính nhà máy, Lâm Tam Tửu một mình ngồi lại trong ghế lái xe tải. Cửa xe đã khóa, cửa sổ cũng đóng kín. Bên cạnh xe là từng tốp năm bảy người đang trò chuyện, có cả nam lẫn nữ. Mỗi người biểu lộ đều vô cùng thoải mái, tự nhiên, tựa như trước khi "Thế Giới Mới" buông xuống, không hề có một chút dấu vết của sự giãy giụa cầu sinh trong tuyệt vọng... Khi bắt gặp ánh mắt của nàng, rất nhiều người thậm chí còn có thể gật đầu cười với nàng. Một người mẹ trẻ đẩy một chiếc xe đẩy em bé đi ngang qua xe tải của nàng, đứa bé mũm mĩm trắng trẻo hơn một tuổi bên trong còn chỉ về phía nàng ê a nói gì đó. Dù nàng đã cẩn thận phái Lư Trạch đi điều tra tình huống, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi buông lỏng đôi vai.
Qua bộ đàm, Marsa có chút lo lắng hỏi: "Hắn đi cùng Lý tỷ một mình, liệu có vấn đề gì không?"
Trong ba người, chỉ có Lư Trạch là thích hợp nhất để ra ngoài. Nếu thật có biến cố gì xảy ra, với năng lực biến hình của hắn, chỉ cần có một khe hở nhỏ cũng có thể thuận lợi trở về –– nhưng còn chưa đợi Lâm Tam Tửu đáp lại, Lư Trạch đã tự mình cười một tiếng trong bộ đàm: "Đừng lo lắng, người ở đây trông khá tốt."
Bên cạnh loáng thoáng nghe thấy Lý tỷ nói một câu: "Tiểu hỏa tử... nơi đây cũng là của các ngươi..."
Lâm Tam Tửu thở dài. Nàng lo lắng vẫn là số vật tư trên xe. Mặc dù nàng tin tưởng nhân loại thật sự có rất nhiều tình cảm cao thượng, nhưng đồng thời nàng cũng cho rằng nhân loại là một chủng tộc lấy sự sinh tồn của mình làm bảo đảm, lấy trục lợi làm điều kiện tiên quyết hàng đầu. Một nơi ẩn náu không cầu hồi báo lại có thể chứa chấp những nhân loại lưu vong... Làm sao có thể như vậy? Chưa kể đến ý đồ, "Ốc đảo" có năng lực như vậy sao? Dù nghĩ thế nào, nàng cũng cảm thấy bọn họ sẽ yêu cầu mỗi người phải nộp lên tất cả vật tư, sau đó thống nhất phân phối.
"Tiểu Tửu, Marsa, nơi này của họ rất lớn... Dường như đã đả thông cả nửa khu nhà xưởng phía sau. A, đây là... Bọn họ đang xếp hàng làm gì vậy?" Giọng Lư Trạch đột nhiên trở nên vô cùng kinh ngạc.
"Đây là nhà ăn đó." Lý tỷ đến gần bộ đàm, tựa hồ cũng muốn để hai người kia nghe: "Mỗi sáng sớm 6 giờ, cùng 9 giờ tối, chúng ta đều cung cấp một bữa ăn tại trong phòng ăn. Bây giờ vừa vặn là lúc này rồi, đây đều là chỗ đồ ăn sáng chưa ai đụng tới."
Còn chưa đợi Lâm Tam Tửu hoàn hồn, bên phía Lư Trạch truyền đến một trận tạp âm, tiếp đó là giọng điệu ngạc nhiên của hắn: "Tiểu Tửu, điểm tâm của họ là cháo gạo, ngô nướng, cùng một đĩa cải ngọt. Trông rất thơm..."
"Ngươi hẳn phải nhìn xem bữa tối của chúng ta –– mỗi người đều là một món rau, một món thịt, một suất cơm tiêu chuẩn!"
"Cái này... Làm sao có thể? Nhiệt độ cao như vậy, làm sao có thể còn có món ăn thịt từ trước kia còn sót lại? Hơn nữa, làm nhiều cơm như vậy, muốn tiêu hao bao nhiêu nước chứ!" Lư Trạch không dám tin hỏi ngược lại vài câu –– những gì hắn nói, cũng chính là điều Lâm Tam Tửu và Marsa đang nghĩ trong lòng.
"Ngươi không phải cũng nhìn thấy ngô nướng của chúng ta sao? Yên tâm, rau quả và thịt như thế này, chúng ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nước cũng không cần lo lắng. Các ngươi còn chưa gia nhập đâu, theo quy định ta không thể nói nhiều. Đợi các ngươi cũng trở thành thành viên Ốc đảo, đại tỷ sẽ nói kỹ hơn cho các ngươi nghe."
Sau khi kinh ngạc, lòng hiếu kỳ của Lâm Tam Tửu bị khơi gợi lên càng lúc càng cao –– nhưng nàng lại tin lời Lý tỷ nói. Bởi vì nhìn những người bên ngoài xe là biết: Ai nấy đều tinh thần sung mãn, làn da mịn màng, đôi môi và móng tay đều hiện lên sắc hồng khỏe mạnh... Lâm Tam Tửu cùng mọi người tuy không lo chuyện ăn uống, nhưng dù sao chỉ có lương khô để ăn, căn bản không thể nói đến dinh dưỡng. Ăn cơm bất quá chỉ là lấp đầy cái bụng, thu nạp nhiệt lượng mà thôi, so với những người ở Ốc đảo, thật đáng gọi là vẻ mặt xanh xao.
Ngay khi nàng đang ngẩn người nhìn các thành viên Ốc đảo, Lư Trạch nói chuyện qua bộ đàm, giọng có chút đứt quãng: "Lý tỷ... Bộ đàm của ta hết phạm vi rồi. Ta trước... thương lượng..."
Nghe giọng điệu này, đại khái là sắp quay về rồi –– Lâm Tam Tửu đưa mắt nhìn về phía cổng nhà máy, quả nhiên chẳng bao lâu, bóng dáng Lư Trạch hết sức hưng phấn chạy ra, phía sau là Lý tỷ cùng một người đàn ông lạ mặt mà nàng không nhận ra.
Một đoàn người đi đến trước đoàn xe, Lư Trạch gõ gõ cửa xe, Lâm Tam Tửu mở cửa sổ.
"Quả thực không thể tin được!" Răng thỏ của Lư Trạch chiếu lấp lánh trong ánh nắng chói chang buổi sáng: "Quá lợi hại! Nơi này có máy phát điện dự phòng, nghe nói đến ban đêm liền sẽ bắt đầu cung cấp điện. Trên lầu của họ đều dán vải phản quang, phía sau còn có dựng lên một mái che nắng rất lớn, đi vào liền mát lạnh nhanh chóng!"
Lâm Tam Tửu nhẹ gật đầu, nhìn về phía Lý tỷ và người đàn ông lạ mặt phía sau hắn.
"Ta giới thiệu cho ngươi một chút," Lý tỷ chỉ vào người đàn ông dáng người cường tráng, vóc dáng không cao kia nói: "Đây là lãnh đạo của ta, hắn nghe nói có người mới tìm đến, rất quan tâm, nên đến tìm hiểu tình hình một chút."
...Lãnh đạo? Trong nháy mắt Lâm Tam Tửu cảm thấy mình giống như xuyên không trở về thời điểm trước khi "Thế Giới Mới" buông xuống.
"Ngươi tốt, ta gọi Trần Kim Phong, là cán bộ tầng một của tổ tám Ốc đảo." Người đàn ông được xưng là lãnh đạo kia khoan thai mỉm cười, hai tay chắp sau lưng nói: "Có thể trông thấy lại một đồng bào may mắn còn sống sót, thật sự là quá tốt."
"Ách, hân hạnh..." Lâm Tam Tửu lại một lần không biết nói gì cho phải. Bầu không khí trong Ốc đảo cùng hoàn cảnh nàng đã sống trong một tháng qua quá khác biệt, khiến nàng sinh ra một cảm giác sai lệch kỳ lạ. "Chờ một lát, ta sẽ gọi Marsa tới, chúng ta có thể xuống xe cùng nói chuyện."
Nhận được tin tức, Marsa khóa cửa xe buýt, chạy chậm tới đây. Mái tóc đỏ xõa tung của nàng trông rất chói mắt dưới ánh mặt trời, Trần Kim Phong liếc qua, lập tức ngây người sửng sốt, rồi cười nói: "Ôi, không ngờ còn có bằng hữu nước ngoài! Bất quá người nước ngoài cũng thuộc về nhân loại, tất cả mọi người đều là đồng bào, đều là đồng bào!" Nói rồi, hắn liền vươn tay ra bắt tay với Marsa.
Lâm Tam Tửu cũng xuống xe, cùng Marsa đứng sóng vai bên nhau.
"Vậy thì, ta sẽ đơn giản nói sơ qua một chút cho mọi người." Trần Kim Phong rất có khí phách phất tay một cái, nói: "Ốc đảo sở dĩ có thể cứu vớt hơn 1800 sinh mạng, đều là nhờ Bạch giáo sư. Hắn trước khi "Thế Giới Mới" buông xuống đã ý thức được điều bất thường –– các ngươi còn nhớ rõ kỳ nhiệt độ cao hơn 100 ngày đó chứ? Bạch giáo sư bắt đầu từ lúc đó, liền triển khai một hạng mục nghiên cứu thí nghiệm về cây nông nghiệp... Bây giờ cây nông nghiệp của Ốc đảo chúng ta, chu kỳ sinh trưởng đã rút ngắn xuống còn 30 ngày, lại còn có thể kháng nhiệt độ cao!"
Đại khái là nhìn thấy vẻ mặt khó tin và chấn động trên mặt ba người, Lý tỷ cười bổ sung thêm một câu: "Ngô nướng Tiểu Lư trông thấy hôm nay, chính là một trong số các loại cây nông nghiệp của chúng ta."
"Thế nhưng là... Làm sao có thể chứ? Nhiệt độ ban ngày, ngay cả nhựa cũng sẽ tan chảy chứ!" Marsa che miệng kinh ngạc thốt lên.
"Chúng ta đã kiến tạo một nhà lều lớn có nhiệt độ thấp, chuyên dùng để bồi dưỡng cây nông nghiệp." Trần Kim Phong cười cười, biểu lộ kiêu ngạo. Hắn nhìn dáng vẻ ba người, giọng điệu rất uyển chuyển: "Các ngươi vẫn luôn lưu lạc bên ngoài, chưa được chứng kiến sức mạnh tập thể, nhất thời không hiểu cũng là chuyện bình thường. Tiểu Lư vừa rồi thấy được, bất quá chỉ là một phần rất nhỏ của Ốc đảo, chúng ta có thể làm còn rất nhiều!"
Nói đoạn, hắn có chút kích động: "Ta biết hiện tại tình cảnh nhân loại quá đỗi gian nan. Thế nhưng hãy nhìn xem lịch sử nhân loại đi –– từ trận Đại Hồng Thủy, Cái Chết Đen, dịch cúm Tây Ban Nha... Lần nào mà chẳng phải tai họa ngập đầu của nhân loại? Chẳng phải cũng chống đỡ nổi sao? Lần này cũng giống như nhau! Chúng ta tại trong khốn cảnh tìm kiếm hy vọng, tìm kiếm lối thoát, cứu giúp đồng bào... Tất cả những gì chúng ta làm ra, cũng là vì hậu nhân. Đợi đến trăm ngàn năm về sau, hậu thế khi nhắc đến chúng ta, đều sẽ nói một tiếng, Ốc đảo là Hỏa chủng của nhân loại!" Hắn hai mắt sáng rỡ, giọng điệu tràn ngập nhiệt huyết. Bởi vì tâm tình dâng cao, làn da đều mờ mịt ửng đỏ. Có thể thấy, Trần Kim Phong thật tâm tin tưởng Ốc đảo, tin tưởng vào tương lai của nhân loại –– so với đại nghĩa như vậy, Lâm Tam Tửu quả thực nhanh chóng cảm thấy xấu hổ vì câu hỏi của mình: "Cái kia... Ta muốn hỏi một chút... Nếu như gia nhập, vật tư của chúng ta... Các ngươi định xử lý thế nào?"
Lý tỷ lập tức rất không hài lòng nhìn nàng một cái, khắp mặt đều viết "cô nương này Giác ngộ quá thấp". Trần Kim Phong cười ha ha: "Người trẻ tuổi có lo lắng, nhưng thật ra là chuyện tốt, nói rõ nghĩ chu toàn. Cái này ngươi cứ yên tâm, Ốc đảo có đủ vật tư cho mọi người sinh hoạt, sẽ không cưỡng ép thu giữ bất kỳ vật gì của bất kỳ ai. Vật tư nguyện ý tự mình giữ lại cũng được, nộp lên cũng được, giao dịch với người khác cũng được... Tóm lại, các ngươi vẫn là chính các ngươi."
Lần này, thật sự khiến Lâm Tam Tửu kinh ngạc. Trong Ốc đảo đã có hơn 1800 người, trước bọn họ, khẳng định cũng có người tự mang vật tư –– mà cảnh tượng bình thản bây giờ, chính là nói rõ Ốc đảo từ trước đến nay chưa từng vì chuyện này mà xảy ra phong ba nào. Marsa lại hướng về phía Trần Kim Phong đặt ra mấy vấn đề, đều là một chút liên quan đến phương diện chế độ sinh hoạt của Ốc đảo. Trần Kim Phong cũng kiên nhẫn đáp từng cái. Điều khiến người ta sinh lòng hảo cảm chính là, thành viên Ốc đảo trừ một vài công việc thường ngày cần thiết ra, tất cả những thời gian khác đều có thể tùy ý chi phối, độ tự do rất cao.
Nói đến đây, Lý tỷ ngượng nghịu cười: "Đám người trẻ tuổi này bình thường không có việc gì liền thích đứng ở chỗ này chờ đồng bào đi ngang qua... Mở nhạc lớn như vậy, một là để biểu thị hoan nghênh các ngươi, hai cũng là do bọn người trẻ tuổi này thích đùa nghịch."
Lư Trạch và Marsa liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Tam Tửu. "Tiểu Tửu... Ngươi nghĩ thế nào? Chúng ta có nên –– gia nhập Ốc đảo không?" Marsa nhẹ giọng hỏi. "Hai chúng ta không sao cả." Lâm Tam Tửu cắn môi không lên tiếng, âm thầm oán trách "Trực giác nhạy bén" của mình lúc này không hoạt động.
Giữa lúc suy nghĩ, giọng Ly Chi Quân tối hôm qua lại vang lên bên tai –– "Đi nơi có đông người, tìm Thị Thực Quan..."
1.800 người, có tính là nhiều người không?
"Xin hỏi... Nếu như muốn rời khỏi Ốc đảo, có được không?" Nàng cũng không chút để tâm, dứt khoát để nàng làm kẻ xấu, hỏi hết những điều có thể đắc tội người khác cho xong.
Quả nhiên Lý tỷ lại không mấy vui vẻ. Vẫn là Trần Kim Phong trông phong độ hơn nhiều, hắn cười nói: "Mặc dù chúng ta không khuyến khích, nhưng Ốc đảo là nơi tự do, muốn đi có thể đi bất cứ lúc nào."
"Đã nói như vậy..." Lâm Tam Tửu do dự nhìn thoáng qua hai người đồng bạn bên cạnh. "Vậy chúng ta tạm thời gia nhập trước nhé?"
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Dạ Vô Cương (Dịch)
Kiều Ss
Trả lời3 tuần trước
Ad remake bộ này đi ad, truyện hay mà nhiều từ Hán Việt quá ;-;